50 năm bức tường Bá Linh. |
Cách đây đúng 50 năm vào rạng sáng ngày 13 tháng Tám năm 1961, bức tường Berlin bắt đầu được dựng lên để phân chia Đông và Tây Đức. Nhờ những cuộc biểu tình liên tục vào mỗi ngày thứ Hai ở Leipzig và ở Berlin vào mùa thu năm 1989 cũng như nhờ vào những nhân tố khác, bức tường - biểu tượng của sự sụp đổ về đạo lý của CNCS - cuối cùng thành tro bụi trước sức mạnh mãnh liệt như trào dâng của lòng khao khát tự do và dân chủ của nguời dân Đông Đức.Tối ngày 9 tháng 11 năm 1989, tôi đang xem tivi. Thấy Bức tường Berlin sụp đổ, mà lòng sững sờ. Trong đầu óc mười tám tuổi năm ấy tôi vẫn tưởng Bức tường luôn ở đó, nào có hoài nghi rằng nó sẽ vẫn ở đó đến muôn đời. Tin Bức tường sụp đổ tựa như ai bảo tôi lục địa ngầm Bắc Mỹ và Á Âu bất ngờ đổi hướng khiến từ giờ trở đi ta có thể đi bộ từ Hamburg đến Boston.
Tôi thấy hình ảnh dân chúng nhảy múa trên Bức tường trước Cổng Brandenburg. Hàng triệu người đổ xô ra các đường phố Berlin, không quen biết gì vẫn ôm chầm lấy nhau, vừa khóc vừa cười đan quyện nhau.
Những hình ảnh này không thể nào xúc động hơn, nhưng vì tôi sống ở miền tây nam nước Đức và chúng tôi chẳng có bạn bè hay người thân gần gũi nào ở bên kia Bức tường tại Đông Đức, cho nên đó vẫn là một sự kiện trừu tượng.
Trong lần duy nhất đến Berlin thời còn chia cắt năm 1988, tôi đã trải nghiệm qua tất cả bao kỳ quặc kinh sợ nơi thành phố này. Tôi nhớ lại rõ ràng cảnh các nhà ga tàu điện ngầm được gọi là các ga ma: một số tuyến tầu điện xuất phát từ phía Tây chạy qua lãnh thổ phía Đông, khiến đi về mỗi ngày như đi qua cõi liêu trai.
Hãy tưởng tượng ta lên tàu số 6 chạy tuyến mạn trên ở Union Square, nhưng thay vì dừng lại ở đường 23, ở đường 28, hay ở đường 33, tàu chỉ chạy chậm dần, và ta liếc nhìn ra các sân ga bên đường hiu hắt ánh đèn với bóng dáng quân lính trang bị vũ khí đầy mình đang đi tuần tra. Rồi ta xuống tàu ở nhà ga Grand Central để mua tờ báo và chiếc bánh lót dạ như thể chẳng có gì xảy ra.
Những hình ảnh này không thể nào xúc động hơn, nhưng vì tôi sống ở miền tây nam nước Đức và chúng tôi chẳng có bạn bè hay người thân gần gũi nào ở bên kia Bức tường tại Đông Đức, cho nên đó vẫn là một sự kiện trừu tượng.
Trong lần duy nhất đến Berlin thời còn chia cắt năm 1988, tôi đã trải nghiệm qua tất cả bao kỳ quặc kinh sợ nơi thành phố này. Tôi nhớ lại rõ ràng cảnh các nhà ga tàu điện ngầm được gọi là các ga ma: một số tuyến tầu điện xuất phát từ phía Tây chạy qua lãnh thổ phía Đông, khiến đi về mỗi ngày như đi qua cõi liêu trai.
Hãy tưởng tượng ta lên tàu số 6 chạy tuyến mạn trên ở Union Square, nhưng thay vì dừng lại ở đường 23, ở đường 28, hay ở đường 33, tàu chỉ chạy chậm dần, và ta liếc nhìn ra các sân ga bên đường hiu hắt ánh đèn với bóng dáng quân lính trang bị vũ khí đầy mình đang đi tuần tra. Rồi ta xuống tàu ở nhà ga Grand Central để mua tờ báo và chiếc bánh lót dạ như thể chẳng có gì xảy ra.
Chính thức mà nói, bức tường tồn tại để bảo vệ các công dân bên Đông khỏi bị tư bản Tây Berlin xâm lược. Ngay sau khi bức tường được dựng lên năm 1961, tờ báo tuyên truyền Đông Đức Neues Deutschland đăng đầy lời cảm ơn của người dân Đông Berlin.
Một bài báo đã so sánh lối sống có kỷ cương của các công dân xã hội chủ nghĩa với đám dân bên phía Tây: "Máu đã đổ và âm thanh điếc đặc đã rền vang trong buổi trình diễn nhạc của tay tổ sa đọa người Mỹ Bill Haley tại Cung Thể thao Tây Berlin. Tuy nhiên, nhờ các biện pháp bảo vệ biên giới tổ quốc của chúng ta, cuộc sống ở đây vẫn diễn ra bình yên."
Một bài báo đã so sánh lối sống có kỷ cương của các công dân xã hội chủ nghĩa với đám dân bên phía Tây: "Máu đã đổ và âm thanh điếc đặc đã rền vang trong buổi trình diễn nhạc của tay tổ sa đọa người Mỹ Bill Haley tại Cung Thể thao Tây Berlin. Tuy nhiên, nhờ các biện pháp bảo vệ biên giới tổ quốc của chúng ta, cuộc sống ở đây vẫn diễn ra bình yên."
Lý do thật sự của việc dựng tường thì khác hẳn: không khéo Đông Đức mất hết dân. Hàng triệu người bên Đông đã trốn qua biên giới ngõ trong thành phố Berlin kể từ lúc chiến tranh chấm dứt.
Ngày nay tôi và gia đình sống rất gần đường Bernauer Straße, nơi Bức tường cắt ngang thành phố tàn nhẫn nhất. Vào sáng sớm ngày 13 tháng Tám năm 1961, những toán công an Đông Đức bắt đầu đóng biên giới giữa khu vực Xô-viết và Đồng minh, chẻ thành phố thành Đông và Tây Berlin.
Tại các nơi khác, đường phân chia thường chạy dọc theo biên giới tự nhiên, hay ít ra cũng băng qua những nơi đất trống. Riêng ở đây, Bức tường chạy dọc theo con đường có nhà dân bình thường. Người sống ở phía nam đường Bernauer Straße ngủ dậy thấy nhà mình nằm ngay sát biên giới, căn hộ của họ ở phía Đông, nhưng vỉa hè trưóc mặt toà nhà họ ở thuộc phía Tây.Hè vừa qua từ New York chúng tôi dọn về sống ở Berlin. Nhà cửa đến giờ vẫn chưa sửa sang xong. Chúng tôi đều mệt lử. Thêm vào đó chúng tôi có cháu bé hay quấy, chỉ vui vẻ khi tôi đẩy xe đưa cháu đi dạo thật xa để thăm thú nơi ở mới. Hai cha con thường đi ngang Đài Tưởng niệm Bức tường ở góc đường Bernauer Strasse và đường Ackerstrasse.
Chính nơi đây lần đầu tiên tôi thấy những tấm ảnh cũ chụp cảnh người dân nhảy qua cửa sổ nhà mình để trốn sang phía Tây. Sau khi công an dùng gạch bịt kín các cửa sổ ở tầng thấp hơn, người dân cố gắng trốn từ các cửa sổ ở tầng cao hơn. Mãi mãi bỏ lại sau lưng họ là bao tài sản, bạn bè, và thường cả gia đình. Bà Ida Siekmann chết ngay ở đây vào ngày 22 tháng Tám năm 1961, một ngày trước sinh nhật lần thứ 59, sau khi nhảy từ căn hộ của bà ở tầng thứ ba. Bà là nạn nhân chính thức đầu tiên của Bức tường. Thế mà ở đây tôi lại thương hại cho bản thân mình vì tôi chỉ được ngủ có vài giờ và không vào mạng thông suốt được.Trong những ngày đầu tiên sau khi Bức tường dựng lên, nó chỉ là đống kẽm gai giăng ngang. Anh Conrad Schumann, người lính 19 tuổi trong quân đội Đông Đức, đang đứng gác ở góc đường Ruppiner Strasse và đường Bernauer Strasse. Bên phía Tây, nhiều người đi bộ qua lại chế giễu và xỉ vả anh, rồi đột nhiên nổi hứng, anh bắt đầu chạy và phóng mình qua hàng rào kẽm gai để sang phía Tây, thế là trở thành nhân vật trong một trong những tấm ảnh ấn tượng nhất của thời đại. Mới gần đây thôi tôi chợt nhận ra rằng tôi thường hay chạy bộ ở ngay chính vỉa hè đó.Ngày nay nơi tôi ở sầm uất với bao nhà hàng, cửa tiệm, phòng trưng bày tranh, và công viên cho trẻ em vui chơi, điều này càng khiến ta thêm rùng mình khi phát hiện ra biết bao tấn bi kịch đã từng diễn ra ở đây. Ngay sát chỗ tôi và các cháu trai chơi nghịch cát, cách đây độ hơn bốn mươi năm những người hàng xóm của tôi hiện nay đã đào một con đường hầm, qua đó 57 người đã trốn thoát trước khi có người chỉ điểm cho công an chìm biết sự tồn tại của đường hầm bí mật này. Một tấm ảnh khác ở Đài Tưởng niệm chụp cảnh cô dâu chú rể vẫy tay chào cha mẹ phía bên kia hàng rào kẽm gai. Có lẽ họ chỉ sống cách nhau mấy con ngõ, giờ chia lìa nhau ở hai đầu hai nước rạch ròi, thù địch. Tôi nghĩ về cha mẹ tôi có thể lên tàu đến Berlin để xem cháu hát ở nhà trẻ.
Trong khi tôi cố gắng tìm về lịch sử qua các viện bảo tàng, sách và ti vi, cách đây 20 năm lịch sử đã thật sự được làm nên chỉ cách đây vài con phố ở phía Đông, trong giáo xứ quận Prenzlauer Berg. Người dân đã liều mất việc làm, liều làm tan nát tương lai con cái, và liều cả việc bị tống vào các trại tù Stasi khét tiếng, tuy nhiên họ vẫn hoạt động trong các nhóm đối lập trong suốt nhiều năm trời.
Tựa như những nhóm tương tự ở Leipzig, họ bắt đầu tổ chức các cuộc biểu tình công khai vào mùa Thu năm 1989. Chỉ trong vòng vài tuần, từ vài mươi người dấn thân can đảm đã lên đến hàng trăm ngàn người trên khắp cả nước, cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ của chế độ XHCN. Nước Đức, với cả một lịch sử biết bao kinh hoàng tàn bạo, chiến tranh, và bạo lực vô nghĩa, cuối cùng đã trải qua một cuộc cách mạng mà không tốn một viên đạn nào.
Tựa như những nhóm tương tự ở Leipzig, họ bắt đầu tổ chức các cuộc biểu tình công khai vào mùa Thu năm 1989. Chỉ trong vòng vài tuần, từ vài mươi người dấn thân can đảm đã lên đến hàng trăm ngàn người trên khắp cả nước, cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ của chế độ XHCN. Nước Đức, với cả một lịch sử biết bao kinh hoàng tàn bạo, chiến tranh, và bạo lực vô nghĩa, cuối cùng đã trải qua một cuộc cách mạng mà không tốn một viên đạn nào.
Trong suốt 28 năm, Bức tường Berlin là một trong những biên giới đáng sợ nhất và khó vượt qua nhất. Ít người thoát qua được phía bên kia bình an vô sự; đa số đã cố liều mình nhưng rồi bị bắt và bị tống vào tù, và nhiều người bị sát hại trong lúc đang tìm cách trốn.
Ngày nay, chỉ còn rất ít chỗ còn sót lại tàn tích của Bức tường năm xưa. Thay vào Bức tường đã mất, người ta xếp hai gờ đá nhỏ, chạy song song trên mặt đường của Berlin để đánh dấu chỗ bức tường của một thời đã qua. Hôm nay mỗi lần đạp xe băng qua vết sẹo nhân tạo này, tôi vội nhắm mắt lại và lòng dậy lên niềm biết ơn cái gờ đường bé nhỏ khiêm nhường ấy.
Nguồn: Blog của Christoph Niemann trên New York Times ngày 18/5/2009
Người dịch: Trần Quốc Việt - Ảnh Goolge
Bài cũ:
20 năm bức tường Bá Linh
Ewa Partum
Nguồn: Blog của Christoph Niemann trên New York Times ngày 18/5/2009
Người dịch: Trần Quốc Việt - Ảnh Goolge
Bài cũ:
20 năm bức tường Bá Linh
Ewa Partum
http://caulongbachai.multiply.com/journal/item/14610/14610
Trả lờiXóaRồi tới một ngày VIỆT NAM cũng sẽ xô đổ BỨC TƯỜNG VIỆT NAM VÔ HÌNH VÔ ẢNH , hahaha...( BỨC TƯỜNG TÀNG HÌNH :)
BỨC TƯỜNG VÔ HÌNH này còn khó thể chịu đựng gấp trăm ngàn lần... Hic! ...( không nói ra thì ai cũng biết )
Trả lờiXóapost hay , hôm nay 13/8
Trả lờiXóabức tường Vô Hình, hay Hữu Hình, chỉ có thể sụp đổ khi người dân thật sự khao khát tự do và can đảm xuống đường.
Trả lờiXóaBức tuờng đó là vĩ tuyến 17, là giòng sông Bến Hải phân chia Nam Bắc, thế nhưng khác hẳn nước Đức mừng vui, khi bức tường cuả VN sụp đổ chính là những ngày khốn nạn nhất, nhơ nhuốc nhất trong lịch sử VN diễn ra!!!!
Trả lờiXóaVâng.
Trả lờiXóaHiện giờ đã không còn vĩ tuyến nào có thể chia đôi bờ, NHƯNG LÒNG NGƯỜI VẪN CÒN NGĂN CÁCH ...
Ý CHÍ nhà nước đã không đi cùng NGUYỆN VỌNG nhân dân ...
Thế trận lòng dân không thể nào có được , nó chỉ có thế trận lòng quan vững chắc chia chác nhau để hưởng vinh hoa phú quý trước mắt và chuẩn bị cho con cháu nắm chính trị kinh tế xã hội sau này . --> NGHE LÀ HIỂU .... Hic! ( mà họ không chỉ tìm cách cơ cấu dọn đường cho con cháu họ không thôi đâu, họ còn tìm đủ cách đưa những đệ tử ruột của họ nửa chứ, bởi vậy xã hội giờ mới đầy rẫy những người chỉ đi lên bằng đầu gối, hic! )
Trả lờiXóavới kiểu cảnh sát lưu thông hiện nay , mỗi một “cảnh sát” là một “vương” , hàng chục vạn “vương” lớn bé này chuyên thu lộ phí lưu thông , không bao giờ tạo được thế trận lòng dân mà chỉ tạo ra một sự phẫn uất chờ khi thuận lợi để hất bỏ toàn bộ cái bọn sâu mọt này .
Trả lờiXóa----------
Mà đâu chỉ mỗi kiểu cảnh sát lưu thông hiện nay, mỗi một “cảnh sát” là một “vương” , hàng chục vạn “vương” lớn bé này chuyên thu lộ phí lưu thông ??? CÓ HẰNG TRĂM VẠN KIỂU HÌNH đa dạng, phong phú ... Mỗi kiểu hình lại hàng chục vạn "vương", "chúa" ...lớn bé ...chuyên thu hằng trăm ngàn kiểu phí, lệ phí có tên và không tên ...hic!...
bức tường bi giừ là bức tường Vô Hình, ai cũng thấy mà nhìn không ra = đó là bức tường SỢ HÃI.
Trả lờiXóaphải đập tan bức tường này trước tiên.
Tài liệu giá trị thiệt! Cám ơn songthu.
Trả lờiXóaSợ hãi đổi chiều, ai làm sai mới sợ, giờ ai sợ ai biết liền ...hê hê...
Trả lờiXóaDạ, không có gì chị ạ.
Trả lờiXóaTài liệu này từ anh Ba chai
http://huynhlely.multiply.com/journal/item/2290
Trả lờiXóacách mạng ôn hòa ở Leipzig, bài này hay lém nè
Thánh kìu ... thánh kìu :)
Trả lờiXóaSẽ qua coi chơi ...hehehe
http://thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=3840 post loạt bày nì đi, có lợi cho phong trào
Trả lờiXóaLịc sử có lắm chuyện bất ngờ. Trước khi Nicolae Ceau bị lật đổ một tháng, ông ta vẫn tin là chế độ CS ở Rumania vững như bàn thạch.
Trả lờiXóaNăm 1989 - Ceausescu là người chủ tịch nhà nước, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản, người đứng đầu của các lực lượng vũ trang, Chủ tịch Hội đồng tối cao phát triển kinh tế và xã hội, Chủ tịch Hội đồng Quốc gia của những người làm việc, và Chủ tịch Dân chủ xã hội chủ nghĩa kiêm chủ tịch Mặt trận Thống nhất..
Ngày 16 tháng mười hai cuộc biểu tình chống chính phủ bắt đầu ở Romania. Ngày hôm sau, một số lượng lớn người biểu tình diễu hành trước trụ sở Đảng Cộng sản, lực lượng an ninh của Ceausescu nổ súng vào đám đông. Có đến 4.000 người chết trong những ngày của cuộc xung đột tiếp theo. Vào ngày 20 tháng 12 những người biểu tình kiểm soát thành phố,...
Các cuộc biểu tình lan rộng đến Bucharest. Vào ngày 21 Tháng Mười Hai 80.000 đến 100.000 người tập trung bên ngoài trụ sở của Đảng Cộng sản tại Quảng trường Cộng hòa, những người biểu tình làm chủ đài truyền hình quốc gia.
Vào ngày 22 Tháng Mười Hai, quân đội ngả theo những người biểu tình . Ceausescu ráng làm một nỗ lực cuối cùng để giải quyết đám đông, nhưng nhận thấy tình hình bây giờ là ngoài tầm kiểm soát của mình, ông ta cùng vợ trốn chạy khỏi thủ đô bằng máy bay trực thăng riêng cất cánh từ nóc tòa nhà trụ sở.
Vài giờ sau đó, Ceausescus bị quân cách mạng bắt tại Cîmpulung, khoảng 100 km về phía tây bắc của Bucharest.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa