++ ++ THÂN MẾN CHÀO CÁC BẠN ++ ++

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Sai. Không phải lịch sử lập lại, mà chính là lịch sử trả lời . Hic!


Nụ cười thánh thiện thơ ngây khác hẳn với nụ cười của nữ sát thủ chuyên nghiệp !

Cánh Cò

http://www.rfavietnam.com/node/1619

(trích )


 Quan trọng hơn: sự kiên gan của chị đã bị chính đồng chí của mình kết án khi họ có cơ hội đóng vai quan tòa của 40 năm về trước.

Thương cho em Uyên không lẽ lại không có chút ám ảnh nào về sự hy sinh của chị Thắng khi lịch sử lập lại chính xác đến từng centimet?

----------


Tác giả Cánh Cò so sánh chỉ đúng về mặt hình thức, nhưng hoàn toàn không đúng về nội dung vụ án.
Một sự so sánh khập khiểng, bởi vì tác giả đã so sánh hai đại lượng không cùng chất, không cùng loại, và không cùng lượng .

Chị Thắng là việt cộng trong đội biệt động thành, chuyên đi hoạt động khủng bố / ám sát/ làm rối loạn trật tự trị an trong nội thành và khắp nơi trong phạm vi lãnh thổ VNCH khi đó, nhằm chống nhà nước, chống Tổ Quốc & nhân dân VNCH, vi phạm hiến pháp và pháp luật VNCH , chị bị đưa ra phiên tòa xét xử công khai. Khách thể bị xâm hại là Tổ Quốc và nhân dân nước VNCH. 

Những người như chị Thắng mới chính là những người có nợ máu với nhân dân miền nam VN ( chứ không phải là những người Việt miền nam  bị họ quy chụp là ngụy quân , ngụy quyền, rồi áp tội là những thành phần có nợ máu với nhân dân ) vì các hoạt động khủng bố có vũ khí sát thương, họ ám sát bừa bãi, sát hại rất nhiều thường dân hiền lành vô tội, thậm chí để thi đua lập thành tích giết người họ còn thi đua cải tiến vũ khí tự tạo , cải tiến kỹ thuật đánh phá, phương pháp đánh phá, thủ đoạn đánh phá sao cho sát thương thật nhiều, chỉ nhằm gây tiếng vang và gây ra nỗi sợ hãi khiếp đảm thường xuyên không lúc nào ngơi, tạo ra sự hỗn loạn xã hội và sự kinh hoàng cho dân chúng miền nam lúc đó ....( Lời kể lại của chính những nhân vật chính đạt thành tích" chiến sĩ thi đua" trên các báo sau này)

Sự kiện tết Mậu Thân năm 1968 là một minh chứng, việt cộng hoạt động trong nội thành đã giết chết thường dân rất nhiều và rất dã man , độc ác...chiến tích của họ có được cũng chính là nợ máu của họ đã gây ra đối với nhân dân miền nam VN.

Phiên tòa đó là phiên tòa công lý.

( So sánh với cách người CS xử bắn bừa bãi người Việt miền nam không cần xét xử qua tòa án, sau ngày 30/4/1975 , thì sẽ thấy hết cái dã man thú tính của người CS )

Chị Thắng cười - dĩ nhiên - bởi việc chị làm sát thủ mà chỉ bị kết án tù giam , thoát được mức án tử hình, thì vẫn sẽ đến lúc được trả tự do thôi , kiên gan gì chứ ?

Mọi sự tuyên truyền cho chị trong lúc đó và sau này, cũng như cả bây giờ, chính là tuyên truyền do phong trào phản chiến lúc ấy (bởi vì ở VNCH lúc đó nhân dân vẫn có quyền tự do báo chí và nhiều quyền nhân thân khác),  và nó chỉ duy lợi cho chế độ  tàn ác, phản bội nhân dân, đi ngược lại nhân quyền hiện nay : những người độc ác và ít nhiều đều có nợ máu với nhân dân, đổi đời leo lên làm lãnh đạo, đè đầu cỡi cổ nhân dân, thì họ sử dụng thứ luật pháp rừng rú man rợ của họ là điều dễ hiểu ...

Sau Hiệp định Paris 1973 chị được trao trả tự do, vì nhà nước VNCH tôn trọng hiệp định Paris, và sau 30/4/75 dĩ nhiên chị được coi là có công lớn với cách mạng, với chế độ và được đãi ngộ xứng đáng (có quyền cao chức trọng).

Nhưng sự kiện 30/4 /75 đó là do sự lầm lẫn lớn nhất của lịch sử, nhà nước VNDCCH phản bội lật lọng và hoàn toàn không tôn trọng hiệp định Paris mà họ ký chưa ráo mực, không tôn trọng hòa bình, không tôn trọng quyền dân tộc tự quyết của nhân dân VNCH, chẳng những thế còn chà đạp công lý, bất chấp đạo lý, do sự kết hợp ngẫu nhiên của nhiều yếu tố thuận lợi trong nước và quốc tế, họ tiến hành leo thang chiến tranh xâm lăng nước VNCH gây biết bao nhiêu đau thương chết chóc và mất mát khổ nạn ... cho nhân dân miền nam VN nói chung . 

Đó là một sự giải phóng nhầm, giải phóng ngược, như mọi người đều biết , bởi vì chế độ VNCH là chế độ người dân hoàn toàn có nhiều quyền tự do, mặc dù trong điều kiện thời chiến lúc ấy đất nước VNCH đang bị nhà nước VNDCCH gây chiến tranh xâm lăng nặng nề . Chế độ VNCH đó không phải là chế độ bán nước, hại dân, như sự bịa đặt ác ý của cộng sản bắc việt và vi xi - nhằm tuyên truyền láo toét cho âm mưu cưỡng chiếm miền nam, bằng tiến hành chiến tranh vũ trang xâm lược truyền thống và kết hợp với phương châm bạo lực cách mạng.

 Trường hợp của em Uyên ( và Kha) hoàn toàn khác với chị Thắng.

Hai em chỉ thể hiện lòng yêu nước và chống Tàu, chống đảng bán nước hèn với giặc ác với dân.

Hai em không hoạt động khủng bố, không ám sát, không có vũ khí, mà chỉ phản đối , kêu gọi trong ôn hòa. Mục đích thức tỉnh lương tri người VN, thức tỉnh lương tri toàn dân tộc VN trước hiểm họa mất nước, do Tàu chủ trương chiến tranh xâm lược mềm trong thời đại toàn cầu như hiện nay.

Minh chứng : tàu đã thực chiếm  HS-TS và Ải Nam Quan, Thác Bản giốc, bãi Tục Lãm, và nhiều cây số vuông đất của ta dọc biên giới bằng diện tích tỉnh Thái Bình của VN. (nguồn bauxitvn)

Hai em đã thể hiện sự phẫn uất tột độ của bản thân đối với giặc Tàu ngang ngược xâm lăng đất đai, biển đảo của tổ quốc (Slogan : Tàu khựa cút khỏi biển đông !), chống sự nhu nhược của đảng bán nước hèn với giặc ác với dân. ( Slogan : Đi chết đi! ĐCS VN bán nước ).

Hai em đang là sinh viên, không phải hoạt động nhằm chống nhà nước, chống Tổ Quốc & nhân dân VN, không vi phạm hiến pháp và pháp luật VN ,  Uyên bị bắt cóc bí mật điều tra trước khi đưa ra phiên tòa xét xử gọi là công khai, nhưng lại hạn chế lượng người tham dự. Trong vụ án này không /chưa có khách thể bị xâm hại .

Phiên tòa đó là phiên tòa ô nhục. (Kết tội lòng yêu nước)

Sự phẫn nộ của hai em Uyên - Kha cũng chính là ngọn trào lòng của toàn dân tộc VN - tất nhiên phải trừ ra không kể đến những người Việt hồn Tàu , và những người Việt không biết hỗ thẹn với tiền nhân, cũng chẳng biết xấu hỗ với hậu nhân, lại còn không biết cả nỗi  nhục với hậu thế .

Làm việc ác thì gặp ác.


Oh! Luật sư Nguyễn Thanh Lương : anh không hèn, anh giỏi thiệt đó chớ :)

Thấy người già khen anh nè, mà khen đúng , vậy thì đó là bạn ta à hả ?   :))

(Tôi ủng hộ tất cả những ai nói lên tiếng nói của dân tộc tôi, cũng là tiếng nói của dân tộc các bạn - các bạn côn an à, các bạn dư luận viên ơi, các bạn đang góp phần đàn áp tiếng nói của dân tộc các bạn  đó )

----------

http://danluan.org/tin-tuc/20130522/nhung-viec-ma-gia-dinh-uyen-kha-nen-lam-ngay
Nguyễn Ngọc Già - Những việc mà gia đình Uyên & Kha nên làm ngay .
   
Nguyễn Ngọc Già
 Dân Luận.org

Tôi xin đi thẳng vào việc cụ thể:

1/ Theo LS. Trịnh Hội cho biết [1]: (trích)
    Thứ nhất, năm sau là năm Việt Nam, là một thành viên của Liên Hiệp Quốc, phải trình bày và thông báo về tình trạng nhân quyền ở đất nước mình.

    Và dĩ nhiên Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ trình bày theo ý họ.

    Nhưng - và đây là một cái nhưng rất quan trọng - tất cả mọi người dân, mọi thành phần, mọi tổ chức ở Việt Nam đều có quyền nộp đơn đệ trình về những gì mình cho là hiện trạng ở đất nước Việt Nam. Bao nhiêu người bị bắt. Bao nhiêu người bị sách nhiễu, đánh đập vì dám lên tiếng đấu tranh chống cường quyền, tất tần tật đều có thể báo cáo lên Hội Đồng Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc. Để họ có tài liệu, chứng cớ để đối chất với những người tự nhận là đại diện nhân dân Việt Nam.

    Hạn chót nộp báo cáo là giữa tháng 6 này.

(hết trích)
và LS. Trịnh Hội cũng gợi ý sẽ hỗ trợ cho tất cả mọi người trong việc TRÌNH BÀY TÌNH TRẠNG NHÂN QUYỀN tại Việt Nam theo địa chỉ hoitrinh@hotmail.com

Do đó, gia đình Uyên & Kha cần liên hệ trực tiếp và nhanh chóng theo địa chỉ email nói trên để đề nghị LS. Trịnh Hội hợp tác trình bày trường hợp của Uyên & Kha. Thời gian không còn nhiều, cần nhanh chóng làm ngay. Tại sao gia đình phải chủ động liên hệ LS. Trịnh Hội? Bởi vì chính bản thân gia đình không lên tiếng thì LS. Hội cũng khó lòng có đầy đủ dữ liệu, thông tin chi tiết để làm báo cáo gởi Liên Hiệp Quốc.

2/ Song song làm việc thứ nhất (nêu trên), gia đình phối hợp nhau mở một trang BLOG dành cho cả Uyên & Kha, cùng với một trang facebook. Thu thập tất cả các bài viết liên quan đến hai cháu đưa vào đấy. Chỉ một tuần lễ nay, đã có ít nhất hơn 50 bài viết từ trong cho đến ngoài nước. Nếu không làm ngay, sau này sẽ rất khó thu thập đầy đủ như là một phần lịch sử cho hai cháu để lưu trữ và cũng nhằm phục vụ cho tất cả đông đảo độc giả tiện theo dõi, bám sát, rút kinh nghiệm từ vụ án của Uyên & Kha.

3/ Sau nữa, hai gia đình đồng viết thư gởi đến Quốc Hội, Chủ Tịch Nước chất vấn vai trò của tổ chức và cá nhân hai cơ quan này trong việc Uyên & Kha bị kết án phi lý và vi phạm trình tự cũng như nội dung pháp luật của phía tư pháp.

4/ Gửi thư đến trường học mà Uyên & Kha đang theo học để chất vấn vai trò nhà trường trong việc hai cháu bị bắt cóc mất tích, trong khi bạn bè đều biết rõ, nhưng nhà trường thờ ơ và phớt lờ, chưa nói đến việc tiếp tay với công an trong việc đe dọa, trù úm số bạn học đông đảo đã viết thư cho ông Trương Tấn Sang - Chủ Tịch nước đề nghị trả tự do cho Uyên. Chất vấn vai trò Đoàn TNCSHCM tại trường của Uyên: tại sao bỏ rơi Uyên - với tư cách một đoàn viên và (hình như) là cán bộ đoàn trường???

5/ Tiến hành với LS cho phiên phúc thẩm. 


Lưu ý: điều mà qua phiên tòa, các luật sư làm được (như lời LS. Nguyễn Thành Lương nói): "Tôi thấy mình hèn hạ và bất lực khi chỉ đòi cho Phương Uyên được 5 ngày tù...", điều này rất có ý nghĩa, không phải như sự bi quan của LS. Lương. Tại sao? Ngay trong phiên tòa, việc đòi được 5 ngày tù cho cháu Uyên đồng nghĩa tố cáo phía công an ĐÃ BẮT CÓC UYÊN. Việc tố cáo này hoàn toàn đầy đủ chứng cớ (tức là đòi được 5 ngày tù bằng văn bản hẳn hòi). Từ đó, qua phiên phúc thẩm, lật tẩy việc vi phạm trình tự bắt người cùng các khuất tất khác vi phạm Luật tố tụng hình sự hoàn toàn mà phía công tố cũng như tòa án KHÔNG TÀI NÀO CHỐI CÃI ĐƯỢC, bởi 5 NGÀY TÙ đã được ghi rõ ràng bằng văn bản. Phải xoáy mạnh chi tiết này cho phiên phúc thẩm. Tranh đấu cho bằng được: hủy án và điều tra lại từ đầu với chi tiết BẮT CÓC VÀ CHỐI QUANH dù gia đình Uyên đã tìm đến công an Q. Tân Phú, họ chối bai bải sau đó chuyển về Long An đến cả tuần sau họ mới công nhận. Song song đó, vạch rõ sai trái và khuất tất: tại sao sự việc rải truyền đơn tại Tp.HCM, lại đưa Uyên và Kha xử tại Long An??? Điều này toàn sai so với quy định hiện hành!

6/ Khi tiến hành phúc thẩm, mọi người đều biết đã không nhận tội thì tòa luôn xử nặng để đánh phủ đầu tất cả nhằm răn đe người dân, không chỉ riêng Uyên và Kha. 


 Do đó, đã không nhận tội thì Kha cũng không cần đề nghị giảm án (theo tường trình từ dư luận). Bởi khi đã đề nghị giảm án, tức là vô hình chung công nhận mình phạm tội. Nói về chi tiết này, tôi chỉ xác định rõ: nếu nhận ("tội") thì nhận, nếu không thì không (để tránh những điều tiếng cho rằng tôi xúi giục), bởi Kha đã dõng dạc tuyên bố mình vô tội chỉ chống đảng, không hề chống dân tộc, tức là không cần đề nghị giảm án.

7/ Trong giai đoạn hiện nay, không loại trừ Uyên và Kha tiếp tục bị rúng ép, hành hạ, khủng bố một cách bí mật. Bằng mọi cách, gia đình phải liên hệ thường xuyên nắm thông tin và nếu như có bất cứ sự ép cung, đánh đập 2 cháu, phải truyền thông tin này càng sớm càng tốt trên tất cả các trang báo.

Tôi viết vội, nhưng tôi tin đây là những việc thiết thực có thể góp ý cho gia đình Uyên và Kha. Kính mong tất cả mọi người cùng nghĩ thêm những cách thức khác giúp cho hai cháu.

Kính chúc hai gia đình Uyên và Kha mạnh khỏe, tỉnh táo và vững vàng trong việc đòi lại tự do và danh dự cho hai cháu.

Trân trọng.

Nguyễn Ngọc Già

Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá :))) Cú bật tường ??? Lần theo bác Google : thấy quá nhiều người VN biết hổ thẹn với tiền nhân :)))

 Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá :))) Cú bật tường  : Phải biết hổ thẹn với tiền nhân chính là giọt nước tràn ly, sau biết bao nhiêu cố gắng  của toàn thcộng đồng người VN trong nhiều năm qua đã cùng chung tay, chung sức, chung lòng,  đấu tranh không mệt mỏi vì một đất nước VN thật sự độc lập, tự do, và hạnh phúc .

Kẹt quá ??? Ai cản trở ??? Ai vươn lên ??? Bát nước đã đổ, làm sao hốt lại cho đầy ???
 
Nhân ngày Quốc Khánh 2 tháng 9 , Chủ tịch nước - ông Trương Tấn Sang , đã từng khích lệ các em sinh viên thế này:

“Phải biết hổ thẹn với tiền nhân, với những bậc tiên liệt về những yếu kém, khuyết điểm của mình đã cản trở bước đi lên của dân tộc. Hổ thẹn không phải để bạc nhược, mất ý chí mà để vươn lên gấp hai, gấp ba, để tiếp tục đi tới với tư thế vững vàng, khí phách hiên ngang vốn là truyền thống dân tộc, góp phần làm cho đất nước ta phát triển và trường tồn mãi mãi.”


http://www.viet.rfi.fr/viet-nam/20130516-ls-nguyen-thanh-luong-cac-bi-cao-khong-pham-toi-chong-nha-nuoc

http://haydanhthoigian.net/2013/05/19/truong-tan-sang-hay-nho-anh-la-con-nha-luat/


http://vietinfo.eu/cung-suy-ngam/hoang-de-o-truong.html

 Giờ đây, Lần theo bác Google : thấy quá nhiều người VN biết hổ thẹn với tiền nhân :))) 
 


Hổ thẹn vì :  




 




















Cuộc chạy đua marathon sắp sửa về tới đích :))












Cố lên :))

....  vươn lên gấp hai, gấp ba, gấp bốn, gấp năm, gấp sáu, gấp bảy .... etc .... để tiếp tục đi tới với tư thế vững vàng, khí phách hiên ngang vốn là truyền thống dân tộc, góp phần làm cho đất nước ta phát triển và trường tồn mãi mãi ....

Xin cảm ơn sự khích lệ của CTN.  TTS 


https://docs.google.com/forms/d/17oYoq7UQUV1tDTUuM7S4U8i0SzGS-f04STZffDYCbfM/viewform#start=openform

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Hình xưa : Lính CSBV được trao trả về đều được nuôi ăn tử tế mới mập béo ú ụ như lực sĩ đồ điên ..ủa ..lực sĩ điền đô dzầy, mà còn xạo ke ma le ...hic! thiệt là làm ơn mắc oán ... hehehe...

Hình xưa : Bên Bờ Sông Thạch Hãn ,Trao Trả Tù Binh 

http://namrom64.blogspot.de/2013/05/hinh-xua-ben-bo-song-thach-han-trao-tra.html

Sông, một dòng nước tự nhiên khá lớn hoặc rất lớn, hình thành từ những biến đổi về địa chất về khí hậu mà người ta thường dùng để vận chuyển hàng hóa, trồng trọt hay đơn giản chỉ để lưu thông qua lại. Quốc gia nào cũng có sông nằm trong hay chảy ngang qua và có khi người ta cũng dùng sông làm một mốc ranh giới phân chia địa giới trong khoảng thời gian nào đó. Những con sông phân chia địa giới này ở nước ta thì từng có sông Gianh (thuộc địa phận tỉnh Quảng Bình) là ranh giới phân chia 2 khu vực Đàng Trong-Đàng Ngoài thời Trịnh-Nguyễn phân tranh (1570-1786). Kế tiếp là sông Bến Hải thuộc vĩ tuyến 17, được xem như một giới tuyến thiên nhiên phân chia 2 miền Nam-Bắc nước Việt (theo Điều 1 Chương 1, Hiệp Định Geneva 1954) dù trong thực tế có đoạn sông Bến Hải nằm xuống dưới khỏi vĩ tuyến 17. Và, gần đây nhất là sông Thạch Hãn, một ranh giới tạm thời chia cắt 2 miền Nam-Bắc thay cho sông Bến Hải-cầu Hiền Lương đã bị quân đội CS Bắc Việt tiến chiếm trong trận chiến Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972 trước khi chúng ký kết Hiệp Định Paris 1973.


Sông Thạch Hãn trên bản đồ (gần bên Cổ Thành Quảng Trị).



Thạch Hãn là con sông lớn nhất trong tỉnh Quảng Trị nên cũng có người gọi nó bằng tên sông Quảng Trị, có chiều dài độ 155 km, bắt nguồn từ dãy núi Trường Sơn (phía Tây của tỉnh Quảng Trị) và đổ ra biển bằng Cửa Việt. Tên Thạch Hãn thì có người cho là vì có một mạch đá (Thạch) ngầm (hay đoạn đê nhỏ bằng đá (Hãn (thuộc bộ Thổ)) ở giữa nguồn (không rõ vị trí) nên mới thành tên sông. Dù mạch đá ngầm này đã được phá bỏ từ lâu nhưng tên sông Thạch Hãn nổi tiếng trong sử Việt cận đại vì ngoài việc là một giới tuyến chia cắt tạm thời (giai đoạn 1972-1975) thì nó còn là nơi để trao trả tù binh của 2 phe tham chiến trong chiến tranh Việt Nam.

Dưới đây là ít hình ảnh về sông Thạch Hãn (giới tuyến chia cắt tạm thời giữa quân đội CS Bắc Việt và quân đội miền Nam VNCH) cùng những buổi trao trả tù binh (tháng 3 năm 1973). Ngoài địa điểm Thạch Hãn thì còn các địa điểm khác tại Thiện Ngôn (Tây Ninh) và Lộc Ninh (Bình Long) nữa.






Cờ miền Nam VNCH tung bay đối mặt với đồn, bót giặc CS Bắc Việt bên kia sông.









Chính quyền miền Nam VNCH trao trả các anh Vệ Túm (CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam).


Nhìn vào hình thì ai cũng thấy tù binh cán binh CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam đều trần xì với quần tà lỏn. Tại sao vậy? Không lẽ chính quyền miền Nam VNCH không sắm nổi cho họ mỗi người một bộ cánh để mặc? Thực ra câu giải đáp sẽ không khó nếu chúng ta xem một Clip Video dưới đây quay về cảnh trao trả tù binh phía CS từ trại giam Phú Quốc (chở bằng phi cơ vận tải C130) về. Những gã cán binh khi nghe tiếng máy bay ngừng trên phi đạo thì lập tức (do một gã tù cán binh chính ủy nào đó hô to: một, hai, ba...) đã hành động (như cái máy) cởi bỏ quần áo để chạy người không tà lỏn-quần đùi. Sau này, vịn vào các tấm hình này (từ hệ thống Corbis) mà các văn nô CS lu loa nói là phía chính quyền miền Nam VNCH đối xử thô bạo các chiến sĩ ta (khi ở trong tù) cũng như khi trao trả tù binh (xin vui lòng click vào hình hoặc đường link để xem).



Chính hành động (tự cởi) trần xì-tà lỏn mà ai cũng thấy các tù binh phe CS gã nào gã nấy: To, Bền, Béo, Khỏe (đủ sức tham gia các show thể thao như Hội Khỏe Phù Đổng trong nước gần đây) thì không thể nào có chuyện chính quyền miền Nam VNCH bỏ đói, hành hạ (cúp nước sinh hoạt), đục răng, rút móng tay (tra tấn) với các gã tù binh CS Bắc Việt-Việt Cộng miền Nam như các bài viết trong nước nói về nhà tù Phú Quốc thời còn miền Nam VNCH. Rõ là bọn nói láo, chuyên ngậm máu phun người (trước đỏ miệng mình vì bị phản tuyên truyền).

Riêng tấm hình dưới đây (tại bờ sông Thạch Hãn do phóng viên người Nhật tên Ishikawa Bunyo chụp):




Những gã văn nô trong nước thường lấy tấm hình này và gắn nó với những câu trong bài thơ Nhà Tôi của thi sĩ Yên Thao (sáng tác trong thời kỳ 9 năm chống Thực dân Pháp) như:


Tôi đứng bên này sông
Bên kia vùng địch đóng
Làng tôi đấy xạm đen màu tuyết đọng
Tre cau buồn tóc rũ ướt mưa sương
Màu trắng vôi lờm lợp mấy khung tường
Nếp đình xưa người hỡi đau gì không ?
Tôi là anh lính chiến
Rời quê hương từ dạo máu khơi dòng
Buông tay gầu vui lại thuở bình Mông
Ghì nấc súng, nhớ ơi ngày đắc thắng

....




Tôi là anh lính chiến
Theo quân về giải phóng quê hương
Mái đầu quân bụi viễn phương
Bước chân đạp đất xiêu đồn lũy
Này anh chiến sĩ
Người bạn pháo binh
Ðã đến giờ chưa nhỉ?
Mà tôi nghe như trại giặc tan tành
Anh rót cho khéo nhé !
Không lại nhầm nhà tôi
Nhà tôi ở cuối thôn Ðoài
Có giàn thiên lý
Có người tôi yêu.


Nếu hiểu từ Giặc là: Kẻ tổ chức thành nhóm có vũ khí hay một lực lượng vũ trang (nào đó) chuyên đi cướp phá, làm rối loạn an ninh, gây tai họa cho dân chúng cả một vùng hay một nước... Thì, giặc ở đây chính là bọn CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam khi chúng ta trở lại thời điểm cũ của ngày 13 tháng 3 năm 1972 khi CS Bắc Việt (gồm các sư đoàn 304, 308 cùng 4 trung đoàn 126, 31, 246 và 270 (thuộc Mặt Trận B5) với sự yểm trợ của khoảng 200 chiến xa (thuộc trung đoàn 203, 204) cùng với 3 trung đoàn pháo 38, 68 và 84 (gồm pháo tầm xa 130 ly, 122 ly, cối 160 ly...) vượt biên giới (khu phi quân sự cầu Hiền Lương-sông Bến Hải) để đánh thẳng vào tỉnh địa đầu của miền Nam VNCH là Quảng Trị mở màn cho Mùa Hè Đỏ Lửa 1972. Đây là hành động xâm lăng công khai (không còn dấu diếm úp úp-mở mở như trước) trước công luận quốc tế. Vậy, chính CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam là bọn GIẶC trong cuộc chiến tranh 1954-1975 chứ không là ai khác.

Phạm Thắng Vũ
August 28, 2011.

hê hê ... mơ đi, bởi đây mới chính là xã hội của loài người, chứ không phải là xã hội của trại súc vật. Ở trại súc vật, chỉ có các con heo là giai cấp lãnh đạo ... hic!

BÔNG HỒNG TRẮNG TẠ LỖI CỦA THỦ TƯỚNG


Thủ tướng Orbán Viktor đặt hoa trên mộ nạn nhân Bara Józef

Bông hồng trắng tạ lỗi của Thủ tướng Hungary
Võ Văn Tạo
Báo Tuổi Trẻ ngày 19-5 (tr 22) đăng bài “Hungari: cảnh sát bạo hành dân, thủ tướng phải tạ lỗi”, cho biết, theo gợi ý trên thư ngỏ của triết gia – nhà dân chủ cựu trào Tamás Gáspár Miklós (đăng trên nhật báo Dân Tộc Hungary – Magyar Nemzet), thủ tướng Hungary Orbán Viktor vừa đến nghĩa trang vùng Satu Mare trên lãnh thổ Rumani, đặt một cành hồng trắng có dây buộc màu cờ Hungary lên mộ ông Bara Józef – công dân Rumani gốc Hungary, thiệt mạng oan nghiệt do cảnh sát thị trấn Izsák (Hungary) bạo hành tại đồn, trong khi điều tra vụ mất cắp một chiếc cưa.

Tại trang cá nhân của thủ tướng Hungary trên Facbook, một clip dài hơn 3 phút, cho thấy ông tự lái xe đến nghĩa trang, không có vệ sĩ cũng như người tháp tùng.

Lá thư ngỏ của triết gia dân chủ viết:
“Tôi đề nghị anh hãy tìm gặp anh chị em của người đã khuất và mang hoa đặt tại mộ phần của con người đã ra đi với những đau đớn tột cùng ấy.
Anh cần biết rằng, tôi thường chỉ trích sự bạo hành của cảnh sát, không chỉ dưới thời anh nắm quyền. Tôi còn lên án mọi cách hành xử liên quan đến sự bạo hành của cảnh sát và xúc phạm công lý, vi phạm pháp luật. Một thời, chúng ta đã nhất trí ở điểm này. Và có lẽ trên phương diện này, chúng ta vẫn luôn thống nhất, cho dù chúng ta không còn đồng lòng ở những điểm khác”.

Cũng trên tờ Dân Tộc Hungary, thư hồi đáp của thủ tướng viết:
“Gazsi thân mến!
Tôi đã nhận được thư ngỏ anh gửi tôi. Hãy bỏ qua mọi phép lịch sự thừa thãi, thư anh khiến tôi dễ chịu. Tôi xin nhận lời khuyên của anh. Thú thật, lẽ ra tự tôi cũng phải nghĩ ra điều đó. Thậm chí lẽ ra tôi đã phải nghĩ ra điều đó. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã làm việc anh nhắc”.

Bài báo cho biết thêm, một ngày sau cái chết oan nghiệt của ông Bara Józef, trong cuộc họp báo bất thường của cảnh sát quốc gia Hungary, thiếu tướng tư lệnh Papp Károly nói: “Thay mặt toàn ngành cảnh sát, cho tôi được gửi lời chia buồn đến tang quyến người đã mất. Căn cứ những báo cáo mà tôi được nhận, các cảnh sát đã không tuân thủ những nguyên tắc căn bản khi xử lý. Đối với tôi, không thể chấp nhận được chuyện một cơ quan cảnh sát hoạt động trong khuôn khổ nhà nước pháp quyền lại có thể để xảy ra một việc như thế!”.

Cùng ngày, hai cảnh sát bị tình nghi sử dụng nhục hình khi hỏi cung và xâm phạm thân thể ông Bara Józef, gây tử vong, lập tức bị sa thải và truy tố hình sự. Hai lãnh đạo cảnh sát khu vực bị cách chức; việc truy cứu trách nhiệm các lãnh đạo khác đang được xem xét trong một cuộc điều tra nội bộ - thậm chí, sự ra đi của “sếp cảnh sát” Papp Károly cũng được tính đến.

Theo kết quả điều tra của Viện Công tố tối cao Hungary, trong năm 2011, số vụ phạm pháp do cảnh sát gây ra tại Hungary là 1.149 vụ, chiếm 0,26% tổng số các vụ phạm pháp. Tuy nhiên, trường hợp phạm pháp do cảnh sát bạo hành gây tử vong thì từ nhiều năm nay không có vụ nào. Cuộc điều tra trên nhận định: “Cách ứng xử thô bạo, làm nhục và xúc phạm đến lòng tự trọng của con người có thể dẫn tới việc làm yếu đi niềm tin của người dân vào bộ máy nhà nước”.

Bị coi là trọng án, khi khởi tố, cơ quan tư pháp Hungary lập tức tạm giam hai nghi can. Mới đây, lệnh tạm giam được gia hạn 90 ngày.


Một (giữa) trong hai cảnh sát đánh ông Bara Józef đến chết.

Qua câu chuyện trên, người viết bài này cứ tự hỏi, nếu cuối thập kỷ 1980, Hungary vẫn “kiên định” thể chế XHCN dưới sự lãnh đạo độc quyền của đảng cộng sản, không biết nhật báo Dân Tộc Hungary có dám đăng bức thư ngỏ của triết gia dân chủ Tamás Gáspár Miklós? Nếu đăng, không biết điều gì sẽ xảy ra với tờ báo và thái độ của quan chức cộng sản Hungary sau bài báo? Điều gì khiến thủ tướng Orbán Viktor có thái độ thành khẩn, cầu thị như trên? Lương tâm cá nhân ông, hay thiết chế đa nguyên dân chủ - nơi lá phiếu công dân thật sự quyết định sinh mệnh các chính trị gia?

Cũng chuyện cảnh sát bạo hành, nhân viên công lực vi phạm thô bạo pháp luật và thái độ ứng xử của giới lãnh đạo, lại liên tưởng đến xứ sở “dân chủ gấp vạn lần tư sản” – Việt Nam ta, câu chuyện trên ở Hungary có vẻ như cực kỳ hoang đường, thậm chí, vô cùng… xa xỉ!

V.V.T

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

Phóng viên người Đức này viết thật là xúc động .

  Nhưng cũng vẫn có một điều mà ông ấy chưa hiểu hết : đó là cái cụm từ " chiến tranh nhân dân ". Và lẽ dĩ nhiên, người Mcũng không hiểu (do đặc điểm dân tộc học và do ...  người CSVN quá tàn độc và hèn hvới chính đồng bào ruột thịt của mình , nhưng lại luôn luôn nhân danh những điều cao cả.

Phóng viên người Đức viết về CSVN thảm sát Mậu Thân & tội ác diệt chủng của VC














Tác giả là người Đức, hiện cư ngụ tại USA. Là phóng viên, ông có mặt tại VN khoảng 5 năm và là chứng nhân việc thảm sát Mậu thân, việc 4 vị giáo sư Đức của Đại học Y Khoa Huế bị việt cộng thảm sát. v.v.. Đọc thêm về tác giả tại:
http://en.wikipedia.org/wiki/Uwe_Siemon-Netto

Nơi đặt mua sách (sách viết bằng tiếng Anh và bản dịch tiếng Việt sẽ xuất bản tháng 2013)
http://www.siemon-netto.org/

http://www.lienlacso3.info/index.php?/archives/486-A-reporters-love-for-a-wounded-people.html
Tuesday, March 12. 2013

A reporter's love for a wounded people

Cuốn sách Đức: "A reporter's love for a wounded people" của tác giả Uwe Siemon-Netto đã được viết xong và đang chờ một số người viết "foreword" và endorsements.

Bản dịch cũng đã xong, được phép của tác giả chúng tôi xin giới thiệu đoạn kết rất xúc động mà tác giả đã nói lên ước muốn cùng với người Việt Nam nuôi dưỡng niềm hy vọng một ngày không xa Tự Do Dân Chủ sẽ trở lại với quê hương khốn khổ của chúng ta:

Đoạn kết

Hậu quả của khủng bố và đức hạnh của hy vọng.

Hơn 40 năm đã trôi qua kể từ khi tôi giã biệt Việt Nam. Vào năm 2015, thế giới sẽ chứng kiến kỷ niệm lần thứ 40 chiến thắng của Cộng sản và nhiều người sẽ gọi đó là ngày "giải phóng." Ga xe lửa Huế, nơi một đầu máy và một toa hành lý khởi hành chuyến tầu tượng trưng 500 thước mỗi buổi sáng vào lúc 8 giờ sẽ không còn đáng đi vào kịch trường của sự phi lý nữa. Nó đã được phục hồi đẹp đẽ và sơn phết lại mầu hồng. Một lần nữa, tương tự như những ngày dưới sự thống trị của người Pháp, nó là nhà ga xe lửa đẹp nhất vùng Đông Dương và tài xế tắc-xi không phải chờ đợi vô ích bên ngoài. Mười chuyến tầu thong dong chạy qua mỗi ngày, năm chuyến xuôi Nam và năm chuyến ra Bắc. Gộp chung lại chúng được mệnh danh một cách không chính thức là Tàu Tốc Hành Thống Nhất. Chẳng lẽ nào tôi lại không mừng vui? Chuyện này có khác nào bên Đức khi bức tường Bá Linh đổ xuống và những bãi mìn biến mất, và nay những chuyến tầu cao tốc phóng ngược xuôi giữa hai xứ nguyên là Cộng sản bên Đông và Dân chủ bên Tây với tốc độ lên tới 200 dặm một giờ?

Hiển nhiên là tôi rất vui khi chiến tranh kết thúc và Việt Nam được thống nhất và phát triển, những chuyến xe lửa đã hoạt động trở lại và các bãi mìn đã được tháo gỡ. Nhưng đến đây thì sự tương đồng với nước Đức chấm dứt. Nước Đức hoàn thành sự thống nhất, một phần nhờ người dân tại Đông Đức đã lật đổ chế độ độc tài toàn trị bằng những cuộc biểu tình và phản kháng ôn hòa, một phần nhờ vào sự khôn ngoan của các nguyên thủ quốc tế như các vị Tổng thống Ronald Reagan và George G.W. Bush, của Thủ tướng Helmut Kohl, của lãnh tụ Sô Viết Mikhail Gorbachev, và cũng phần khác vì sự sụp đổ có thể đoán trước được của hệ thống xã hội chủ nghĩa sai lầm trong khối Sô Viết. Không có ai bị thiệt mạng trong tiến trình này, không một ai bị tra tấn, chẳng có ai phải vào trại tù và cũng không có ai bị buộc phải trốn chạy.

Có một khuynh hướng khó hiểu, ngay cả trong số các vị học giả đáng kính của phương Tây đã diễn tả sự kiện Cộng sản cưỡng chiếm miền Nam như là một cuộc "giải phóng." Điều này đặt ra một câu hỏi: giải phóng cái gì và cho ai? Có phải miền Nam đã được "giải phóng" khỏi sự áp đặt một nhà nước độc đảng toàn trị được xếp hạng chung với những chế độ vi phạm tồi tệ nhất thế giới về các nguyên tắc tự do tôn giáo, tự do phát biểu, tự do ngôn luận, tự do hội họp và tự do báo chí? Một cái thứ giải phóng gì đã làm chết 3,8 triệu người dân Việt từ 1954 đến 1975 và đã buộc hơn một triệu người khác phải trốn ra khỏi đất nước, không những từ miền Nam bại cuộc mà cả từ những bến cảng miền Bắc và làm từ 200.000 đến 400.000 người gọi là thuyền nhân bị chết đuối?

Có phải là hành động giải phóng không khi xử tử 100.000 người lính miền Nam và viên chức chính phủ sau ngày Sài Gòn thất thủ? Phải chăng chỉ là một màn trình diễn nhân đạo của bên thắng cuộc bằng cách lùa từ một triệu đến 2 triệu rưỡi người miền Nam vào các trại tù cải tạo, trong đó có khoảng 165.000 người mất mạng và hàng ngàn người khác đã bị tổn thương sọ não lâu dài và bị các vấn đề tâm thần do hậu quả của tra tấn, theo một cuộc nghiên cứu của một nhóm học giả quốc tế do Bác sĩ tâm thần Richard F. Molina của đại học Harvard dẫn đầu?

Từ giữa những năm 1960, những tay bịa đặt chuyện huyền thoại về chính trị và lịch sử của phương Tây, hoặc ngây thơ hoặc bất lương, đã chấp nhận lời giải thích của Hà Nội rằng cuộc xung đột là một cuộc "chiến tranh nhân dân." Cũng đúng thôi nếu chấp nhận định nghĩa của Mao Trạch Đông và Võ Nguyên Giáp về cụm chữ đó. Nhưng theo luật văn phạm về sở hữu tự theo cách Saxon Genitive qui định thì "chiến tranh nhân dân" phải được hiểu là cuộc "chiến tranh của nhân dân." Thực tế không phải như vậy. Ðã có khoảng 3,8 triệu người Việt Nam đã bị giết giữa các năm 1954 và 1975. Khoảng 164.000 thường dân miền Nam đã bị thủ tiêu trong cuộc tru diệt bởi Cộng sản Việt Nam trong cùng thời kỳ, theo nhà học giả chính trị Rudolf Joseph Rummel của trường Đại học Hawaii. Ngũ Giác Ðài ước tính khoảng 950.000 lính Bắc Việt (CSVN)và hơn 200.000 lính VNCH đã ngã xuống ngoài trận mạc, cộng thêm 58.000 quân Hoa Kỳ nữa. Đây không thể là một cuộc chiến tranh của nhân dân mà chính là chiến tranh chống nhân dân.

Trong tất cả những lập luận đạo đức giả về cuộc chiến Việt Nam ta gặp quá thường trong vòng 40 năm qua, cái câu hỏi quan trọng nhất đã bị mất dấu hay AWOL, nếu dùng một từ ngữ viết tắt quân sự có nghĩa là "vắng mặt không phép," câu hỏi đó là: Dân Việt Nam có mong muốn một chế độ Cộng sản hay không? Nếu có, tại sao gần một triệu người miền Bắc đã di cư vào Nam sau khi đất nước bị chia cắt năm 1954, trong khi chỉ có vào khoảng 130.000 cảm tình viên Việt Minh đi hướng ngược lại?

Ai đã khởi đầu cuộc chiến tranh? Có bất kỳ đơn vị miền Nam nào đã hoạt động ở miền Bắc hay không? Không. Có du kích quân miền Nam nào vượt vĩ tuyến 17 để mổ bụng và treo cổ những người trưởng làng thân cộng, cùng vợ và con cái họ ở đồng quê miền Bắc hay không? Không. Chế độ miền Nam có tàn sát cả một giai cấp hàng chục ngàn người trên lãnh thổ của họ sau năm 1954 bằng cách tiêu diệt địa chủ và các đối thủ tiềm năng khác theo cách thống trị theo lối Sô Viết của họ hay không? Không. Miền Nam có thiết lập chế độ độc đảng toàn trị hay không? Không.

Với cương vị một người công dân Đức, tôi không can dự gì đến cuộc chiến này, hay nói theo lối người Mỹ là "I have no dog in this fight" (tôi chẳng có con chó nào trong vụ cắn lộn này cả). Nhưng, nhằm chú giải cho cuốn sách "Lời nguyện của nhà báo", tương tự như các phóng viên kỳ cựu có lương tâm, lòng tôi đã từng và vẫn còn đứng về phía dân tộc Việt Nam nhiều đau thương. Lòng tôi hướng về những người phụ nữ tuyệt vời với tính tình rất thẳng thắn và vui vẻ; hướng về những người đàn ông Việt Nam khôn ngoan và vô cùng phức tạp đang theo đuổi giấc mơ tuyệt hảo theo phong cách Khổng giáo; hướng về các chiến binh giống như trẻ con đi ra ngoài mặt trận mang theo cái tài sản duy nhất là một lồng chim hoàng yến; hướng về các góa phụ chiến tranh trẻ với cơ thể bị nhào nặn méo mó chỉ vì muốn bắt một tấm chồng lính Mỹ nhằm tạo một ngôi nhà mới cho con cái và có thể cho chính họ, còn hơn là đối mặt với độc tài Cộng sản Việt Nam; hướng về nhóm trẻ em bụi đời trong thành thị cũng như ngoài nông thôn săn sóc lẫn nhau và những con trâu đồng. Với trái tim chai cứng còn lại, lòng tôi thuộc về những người trốn chạy khỏi lò sát sinh và vùng chiến sự, luôn luôn đi về hướng Nam mà không bao giờ về hướng Bắc cho đến tận cùng, khi không còn một tấc đất nào vắng bóng Cộng sản nữa để mà trốn. Tôi đã chứng kiến họ bị thảm sát hay bị chôn sống trong những ngôi mồ tập thể và mũi tôi vẫn còn phảng phất mùi hôi thối của những thi thể đang thối rữa.

Tôi không có mặt vào lúc Sài Gòn thất thủ sau khi toàn bộ các đơn vị Quân Lực VNCH, thường xuyên bị bôi bẩn một cách ác độc bởi truyền thông Hoa Kỳ, giờ đây bị những đồng minh người Mỹ của họ bỏ rơi, đã chiến đấu một cách cao thượng, biết rằng họ không thể thắng hay sống sót khỏi trận đánh cuối cùng này. Tôi đang ở Paris, lòng sầu thảm khi tất cả những chuyện này xẩy ra và tôi ước gì có dịp tỏ lòng kính trọng năm vị tướng lãnh VNCH trước khi họ quyên sinh lúc mọi chuyện chấm dứt, một cuộc chiến mà họ đã có thể thắng: Lê Văn Hưng (sinh năm 1933), Lê Nguyên Vỹ (sinh năm 1933), Nguyễn Khoa Nam (sinh năm 1927), Trần Văn Hai (sinh năm 1927) và Phạm Văn Phú (sinh năm 1927).

Khi tôi viết đoạn kết này, một ký giả đồng nghiệp và một loại học giả sinh năm 1975 khi Sài Gòn bị thất thủ, đã tự tạo cho bản thân một thứ tên tuổi bằng cách bêu xấu tội ác chiến tranh của Mỹ tại Việt Nam. Vâng, họ thật đáng bị bêu xấu. Đúng, đó là sự thật. Mỹ Lai có thật. Tôi biết, tôi đã có mặt trong phiên tòa mặt trận khi Trung úy William Calley bị kết án là có tội. Tôi biết cái tiêu chuẩn đếm xác chết được tôn sùng bởi đầu óc méo mó của các cấp chỉ huy quân sự cũng như dân sự thời đại Mc Namara tại Washington và bản doanh Hoa Kỳ tại Sài Gòn đã làm tổn hại hàng ngàn mạng sống của người dân vô tội.

Nhưng không có hành vi tàn ác nào của các đơn vị rối loạn Hoa Kỳ và VNCH có thể sánh bằng cuộc tàn sát do lệnh nhà nước giáng xuống đầu người miền Nam nhân danh Hồ Chí Minh. Những tội ác mà cho đến ngày nay những kẻ kế thừa thậm chí vẫn không thừa nhận vì không ai có cái dũng cảm hỏi họ: Tại sao các anh thảm sát tất cả những người vô tội mà các anh rêu rao là đi chiến đấu để giải phóng họ? Với tư cách một người Đức, tôi xin được thêm một đoạn chú thích như sau: tại sao các anh giết người bạn của tôi là Hasso Rüdt von Collenberg, tại sao lại giết các bác sĩ người Đức ở Huế, và anh Otto Söllner tội nghiệp mà "tội ác" duy nhất là dạy trẻ em Việt Nam cách điều khiển một ban nhạc hòa tấu? Tại sao các anh bắt cóc những thanh niên thiện nguyện Knights of Malta, làm cho một số bị chết trong rừng rậm và số khác thì bị giam cầm tại Hà Nội? Tại sao các anh không bao giờ tự xét lương tâm về những hành động đó, theo cách những người Mỹ chính trực trong khi họ đã được xác định một cách đúng đắn là họ thuộc về phía lẽ phải trong cuộc Đại Chiến Thứ Hai, vẫn bị dằn vặt bởi cái di sản khủng khiếp để lại vì đánh bom rải thảm những khu dân cư trong nước Đức và tấn công bằng bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki?

Hồi tưởng lại cuộc thử thách trên con đường mòn Hồ Chí Minh trong tạp chí Der Spiegel, cô y tá Tây Đức Monika Schwinn nhớ lại cuộc gặp gỡ với các đơn vị chiến đấu Bắc Việt trên đường xuống phía Nam như là một trong những kinh nghiệm khủng khiếp nhất. Cô diễn tả cái cường độ của mối hận thù trên khuôn mặt của những tên lính đó và cô viết chính những tên Việt Cộng canh chừng phải khó khăn lắm mới ngăn chận họ không giết những người Đức ngay tại chỗ. Không có ai sinh ra là biết hận thù cả. Sự thù hận chỉ có thể có được do dậy dỗ. Nuôi dưỡng tính giết người trong lòng thanh niên là một khuôn phép huấn luyện chỉ có trường phái chủ nghĩa toàn trị là giỏi nhất. Trong cuốn tiểu sử rất hay nói về tay chỉ huy SS Heinrich Himmler, sử gia Peter Longerich diễn tả là ngay cả gã sáng lập viên cái lực lượng tàn độc gồm những tên côn đồ mặc đồ đen cũng khó lòng buộc thuộc hạ vượt qua sự kiềm chế tự nhiên để thi hành lệnh thảm sát Holocaust (Longerich. Heinrich Himmler. Oxford: 2012). Chính cái ánh mắt thù hận của những tên sát nhân Bắc Việt tại Huế làm ám ảnh những người tôi phỏng vấn hơn cả. Nhưng dĩ nhiên phải dành nhiều thời gian với họ, chịu sự đau khổ cùng họ, tạo niềm tin và trò chuyện với họ thì mới khám phá ra cái cốt lõi của một phần nhân tính con người, một hiểm họa về mặt chính trị và quân sự vẫn còn quanh quẩn bên chúng ta từ bốn thập niên qua. Chỉ phán ý kiến về nó từ trên tháp ngà đài truyền hình New York hay các trường đại học Ivy League thì không bao giờ đủ cả.

Trong một cuốn sách gây chú ý về đoàn quân Lê Dương Pháp, Paul Bonnecarrère đã kể lại cuộc gặp gỡ lịch sử giữa Đại tá đầy huyền thoại Pierre Charton và Tướng Võ Nguyên Giáp sau khi Pháp thất trận tại Điên Biên Phủ (Bonnecarrère. Par le Sang Versé. Paris: 1968). Charton là tù binh trong tay Cộng sản Việt Minh. Giáp đến thăm Charton nhưng cũng để hả hê. Cuộc gặp gỡ xẩy ra trong một lớp học trước mặt khoảng 20 học viên đang tham dự một buổi tuyên truyền chính trị. Cuộc đối thoại giữa hai nhân vật đối chọi nhau đã xẩy ra như sau:

Giáp: "Tôi đã đánh bại ông, thưa Đại tá!"


Charton: "Không, ông không đánh bại tôi, thưa Đại tướng. Rừng rậm đã đánh bại chúng tôi... cùng sự hỗ trợ các ông đã nhận được từ người dân bằng các phương tiện khủng bố."
Võ Nguyên Giáp không ưa câu trả lời này và cấm các học viên không được ghi chép nó. Nhưng đó là sự thật, hay chính xác hơn: đó là một nửa của sự thật. Cái nửa kia là các nền dân chủ như Hoa Kỳ đúng là không được trang bị về chính trị và tâm lý để theo đuổi một cuộc chiến trường kỳ. Sự nhận thức này, cùng với cách sử dụng các phương tiện khủng bố đã trở thành trụ cột trong chiến lược của Võ Nguyên Giáp. Hắn đã đúng và hắn đã thắng. Thậm chí nguy hiểm hơn nữa là ngày nay các chế độ toàn trị đang chú ý đến điểm này.

Cho đến tận ngày hôm nay tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi cái kết luận tôi bắt buộc phải rút ra từ kinh nghiệm về Việt Nam là: khi một nền văn hóa bê tha hủ hóa đã mệt mỏi về lòng hy sinh, nó sẽ có khả năng vứt bỏ tất cả. Nó đã chín mùi để bỏ rơi một dân tộc mà đáng lẽ nó phải bảo vệ. Nó còn thậm chí sẵn sàng xóa đi những mạng sống, sức khoẻ về thể chất và tinh thần, nhân phẩm, trí nhớ và danh thơm của những thanh niên đã được đưa ra mặt trận. Điều này đã xẩy ra trong trường hợp các cựu chiến binh Việt Nam. Tác động của sự khiếm khuyết đã ăn sâu trong các nền dân chủ tự do này rất đáng sợ vì cuối cùng nó sẽ phá hỏng chính nghĩa và tiêu diệt một xã hội tự do.

Tuy nhiên tôi không thể kết thúc câu chuyện ở đây bằng điều tăm tối này được. Là một người quan sát về lịch sử, tôi biết là lịch sử, mặc dù được khép kín trong quá khứ, vẫn luôn luôn mở rộng ra tương lai. Là một Ki-Tô hữu tôi biết ai là Chúa của lịch sử. Chiến thắng của Cộng sản dựa vào những căn bản độc ác: khủng bố, tàn sát và phản bội. Hiển nhiên tôi không biện minh cho chuyện tiếp tục đổ máu nhằm chỉnh lại kết quả, cho dù có khả thi đi chăng nữa. Nhưng là một người ngưỡng mộ tính kiên cường của dân tộc Việt Nam, tôi tin là họ sẽ cuối cùng tìm ra phương cách ôn hòa và các lãnh tụ chân chính để họ có thể thoát khỏi những tay bạo chúa. Có thể sẽ phải mất nhiều thế hệ, nhưng điều đó sẽ xẩy ra.

Trong ý nghĩa này, tôi bây giờ chỉ muốn xếp hàng vào đoàn xích-lô bên ngoài ga xe lửa Huế vào năm 1972, nơi chẳng có người khách nào quay trở lại. Chỗ của tôi ở đâu bây giờ? Tôi còn lại gì nữa...


vietvungvinh.com

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Hic! xin lỗi chịu hết nổi ....hahaha... hahaha...

Việt gian chính luận

Chúng ta thử hình dung một đất nước đạt đến mức lý tưởng, cực cùng về giả dối, mà vẫn tồn tại: nếu giả hơn nữa thì sụp đổ nhanh chóng, còn nếu chưa giả đến mức đó thì còn tiếp tục giả hơn được nữa. Tạm đặt tên nước đó là Việt Gian. (Việt nghĩa là quá, rất, Gian tức là giả).
Ở Việt Gian ắt hẳn sẽ có vô vàn cái giả: giả pháp luật,  giả phồn vinh, giả tự do, giả khoa học, giả nghệ thuật,  vân vân. Nhưng cũng vẫn phải có nhiều cái thật. Ví dụ như có lúc phải ăn uống thật, vì nếu không thì chết đói,  còn đâu Việt Gian.


Một câu hỏi lớn được đặt ra là: vậy thì những cái gì có thể là giả, cái gì là thật ? Bao nhiêu % giả, bao nhiêu % thật ? Thật và giả phải được kết hợp với nhau thế nào ở nước Việt Gian cho tối ưu, cho đạt mức giả lý tưởng mà vẫn tồn tại ? Và cấu trúc của Việt Gian phải như thế nào, để đạt cực đại về giả ?
Về chính trị: 

Các hình thức đa đảng phái không hợp với một nước đại giả, bởi vì các đảng phái có xu hướng vạch ra cái giả của nhau, yêu cầu bên kia phải làm thật, và như thế thì không thể tối ưu sự giả được. Bởi vậy, Việt Gian chỉ có thể có 1 đảng nắm quyền thật, các đảng khác nếu có cũng chỉ là đảng giả do đảng thật dựng ra. Hiển nhiên, đảng nắm quyền sẽ giả đi theo một học thuyết giả khoa học. Những gì là mốt thời đại thì cũng sẽ được giả thể hiện trong đời sống chính trị Việt Gian. 

Ví dụ như giả tự do, giả dân chủ. Tầng lớp lãnh đạo phải là những người tham lam thật, mưu mô thật (nếu không đủ tham lam hay mưu mô sẽ bị người khác hất cẳng), nhưng đồng thời phải là đại giả: giả bằng cấp,  giả lý luận, giả nhân nghĩa, giả khoa học, giả tư tưởng. v.v.Họ là những chính trị gia giả, nhưng là những diễn viên thật, diễn xuất giỏi hơn nhiều các nghệ sĩ đạt các danh hiệu giả. Ho chọn cho mình những cái tên giả , ví dụ như là “đầy tớ của dân”. Họ tạo ra các cuộc bầu cử hay góp ý giả, để cho thấy đại đa phần nhân dân (giả) ủng hộ họ …
Về kinh tế

Nền kinh tế giả của Việt Gian dựa trên các đường lối giả, kế hoạch giả, dự án giả, chuyên gia giả, thành tích giả,v.v. Tuy nhiên, vẫn phải có các nguồn thu nhập thật, không thì lấy gì ra mà ăn mà sống. Vậy các nguồn thu nhập thật cho kinh tế Việt Gian đến từ đâu?
- Từ bên ngoài, chia làm 2 phần: 

phần cho không hoàn lại (chủ yếu là do các giả Việt gian đã chạy ra ngoài, thương xót họ hàng con cháu nhà mình bị ăn giả, nên gửi tiền về cho họ có cái để mà ăn thật), và phần thế giới cho vay (vay này là vay tiền thật, nhưng để đầu tư giả, móc tiền ra đánh chén thật). Cả hai nguồn này đều có nguy cơ cạn kiệt (đặc biệt là các nguồn vay: vay thì phải trả, nhưng vay thật mà trả giả thì thiên hạ sợ không cho vay nữa).
- Từ tài nguyên thiên nhiên: 

đào thật của cải từ dưới đất, dưới biển lên để chén. Đào này là đào thật, chỉ có phân phát là giả thôi. Các của cải đó giả thuộc về toàn dân Việt Gian, nhưng thật ra chủ yếu làm béo mấy nhóm đầy tớ giả. Nhưng các tài nguyên được khai thác thật, chăm lo bảo tồn giả sẽ nhanh chóng cạn kiệt.
- Từ những dân đen thật. 

Tuy rằng các dân đen này luôn đi theo khẩu hiệu “mày giả vờ trả lương cho tao thì tao cũng giả vờ làm việc cho mày”, nhưng cuối cùng họ vẫn thua thiệt thật, vì họ là những người có quyền lợi giả, nghĩa vụ thật, các đầy tớ giả có toàn quyền phục vụ giả nhưng bóc lột thật các dân đen.
Trong ba nguồn trên, chỉ có nguồn “dân đen thật” là dồi dào khó hết, là nguồn chính để nuôi bộ máy kinh tế giả. Và để đạt cân bằng, thì 95% dân số phải là dân đen thật, mới đủ nguồn cung cấp kinh tế cho 5% đầy tớ giả.
(Ảnh minh hoạ: học thật)
 Về giáo dục: 

Đại học giả, giáo sư giả, nội dung giả khoa học, thầy dạy giả, trò học giả, thi cử giả, bằng cấp giả, v.v. 

Thế cái gì là thật, khiến cho hệ thống giáo dục giả có được thu nhập thật để mà tồn tại ? Thu nhập thật của giáo dục giả xem ra đến từ nhu cầu về bằng cấp. 

(Quá thật luôn : có bằng cấp là 1 trong những điều kiện để tậu "1 chiếc ghế thật " :) và chiếc ghế đó là bàn đạp để làm xiếc giả giả thật thật, thiên biến vạn hóa , ctít mù thì nó lại vòng quanh :)))
Ở Việt Gian, nhu cầu về học thức là giả, nhưng nhu cầu về bằng cấp là thật và rất lớn.  Ai cũng muốn có mảnh bằng lót mông, không giáo sư tiến sĩ thì cũng phải thạc sĩ, mới dễ có đủ điều kiện để bày tỏ nguyện vọng xin vào các vị trí ăn thật làm giả. 

Gỉa dạy, giả học như vậy mà có khi lại may cho học trò, vì nếu học thật phải môn giả khoa học, thì có khi bị tẩu hoả nhập ma thật sớm.v.v.
Còn có thể phân tích về nhiều mặt khác nữa, sâu hơn nữa, nhưng học giả này không được ai trả nhuận bút thật cho bài thừa giấy vẽ voi giả này, nên chỉ giả viết được có vậy thôi, cũng đủ cho thấy sự giả hoàn hảo của nước Việt Gian rồi :D

Nhận diện nông sản Trung Quốc nè nha ...

Cà rốt, khoai tây, gừng, súp lơ, tỏi, hành tây... Trung Quốc đang bày bán tràn lan ở khắp các chợ TP HCM với vẻ ngoài bóng bẩy, căng mọng, thời hạn sử dụng lâu mà giá rẻ 20-50% so với hàng Đà Lạt.
Theo chia sẻ của các tiểu thương ở chợ Thị Nghè, Bà Chiểu, Thái Bình..., hàng nông sản Trung Quốc chiếm một nửa tới hai phần ba lượng bán ra mỗi ngày. Giới kinh doanh hàng ăn, nhà hàng chuộng loại này hơn bởi ưu điểm màu sắc đẹp, củ quả to tròn, dùng được lâu, có loại giá rẻ hơn hàng Đà Lạt một nửa.
Tuy nhiên, "chất lượng sản phẩm kém, thậm chí chứa nhiều dư lượng thuốc bảo vệ thực vật, để cả tháng trời vẫn không hư hỏng nên chính tôi cũng không dám dùng loại này", chị Tám, tiểu thương chợ Thị Nghè nói. Khách tới mua, chị đều chỉ rõ cho khách biết đâu là hàng Trung Quốc, Đà Lạt để mọi người tự chọn lựa cho thực đơn gia đình.
Bà Nguyễn Thị Thanh Hà, Phó giám đốc Công ty quản lý và kinh doanh chợ đầu mối nông sản Thủ Đức lấy ví dụ, hành tây ở TP HCM chủ yếu là hàng Trung Quốc vì ở Việt Nam loại này khó trồng, nếu trồng được cho củ nhỏ và mẫu mã không đẹp.

khoa-tayhc-893939-1368582725_500x0.jpg
Bên trái là khoai tây Đà Lạt, vỏ mỏng nên khi đổ đống, các củ va chạm dễ bị tróc vỏ, ruột vàng, mắt khoai nhỏ, giá 30.000 đồng một kg. Khoai Trung Quốc (bên phải), củ to, mắt to, vỏ dày, bị sượng khi nấu chín, giá 25.000 đồng một kg.
ca-rothc-557896-1368582728_500x0.jpg
Cà rốt Đà Lạt (bên trái) da sần, màu cam nhạt, cuống lá còn nguyên, vị ngọt thanh tự nhiên, hiện có giá 22.000 đồng một kg. Ngược lại, cà rốt Trung Quốc (bên phải) da bóng láng, củ to, tròn đều, không cuống, màu cam đậm, vị nhạt, giá 15.000 đồng một kg.
cai-thao-da-lat-476814-1368582728_500x0.
Trong hình là cải thảo Đà Lạt, 15.000 đồng một kg, bắp tròn trịa. Còn bắp Trung Quốc lá xanh đậm, thon dài, rẻ hơn hàng Đà Lạt 3.000 đồng.
sup-lo-642965-1368582728_500x0.jpg
Súp lơ xanh của Đà Lạt (bên trái), còn lá và thân đầy đủ, vị ngọt đậm đà, giá 30.000 đồng một kg. Súp lơ Trung Quốc bị cắt mất thân và bọc trong bao xốp, rẻ hơn 5.000 đồng, chất lượng kém hơn so với hàng Đà Lạt, để cả tháng vẫn trắng tươi, không bị hỏng.
toihc-766580-1368582728_500x0.jpg
Bên trái là tỏi Bắc, vẻ ngoài xấu xí, các tép tỏi nhỏ, khó bóc vỏ, được bán giá 120.000 đồng một kg. Tỏi Trung Quốc (bên phải ) tròn, to, mỡ màng, dễ bóc vỏ, giá 60.000 đồng nhưng không thơm nồng như hàng trong nước.
 hc-574385-1368582728_500x0.jpg
Hành Tây trong ảnh là hàng Trung Quốc, củ to, bóng, tròn và củ nào cũng có kích cỡ to đều như vậy. Giá 20.000 đồng một kg.
gunghc-931232-1368582728_500x0.jpg
Bên trái là gừng Việt Nam, lớp vỏ xỉn màu, nhiều rễ và nốt sần sùi, bẻ đôi củ sẽ thấy có đường gân bên trong, giá 30.000 đồng một kg. Còn bên phải là gừng Trung Quốc màu vàng nhạt, lớp vỏ nhẵn nhụi, căng mọng, củ to, đều, ít nốt sần sùi, được vệ sinh rất sạch sẽ, 20.000 đồng một kg. Gừng Trung Quốc đẹp hơn gừng trong nước nhưng mùi thơm thua xa.

Úm ba la ! Hô Biến !

Nguồn gốc các đại gia đỏ



Ngô Nhân Dụng

Kinh nghiệm đổi mới kinh tế ở các nước cộng sản cho thấy việc cải tổ chậm chạp, đổi mới nửa vời thay vì thay đổi toàn diện, đã tạo thêm nhiều cơ hội cho các cán bộ cao cấp kiếm lời nhờ “thu tô.” Trong kinh tế học, thu tô (rent-seeking) là những hành động kiếm lời mà không cung cấp một dịch vụ hay sản xuất một hàng hóa có ích lợi nào cho nền kinh tế. Buôn quan bán chức, làm dụng quyền thế ăn hối lộ đều là “thu tô,” nhưng còn nhiều loại thu tô khác nữa.

Trong bài trước, mục này đã nêu lên vài hành động thu tô như lạm dụng các độc quyền mua bán nhờ hệ thống cung cấp giấy phép; vay nợ ngân hàng nhà nước với lãi suất quá thấp so với thị trường; lợi dụng hệ thống hai thứ giá cả trong lúc tranh tối, tranh sáng. Các đại gia đỏ thu tô nổi tiếng nhất phần lớn là ở các nước thuộc Liên Xô cũ, nhất là tại Nga, Ukraine, và Kyrgyz vùng Trung Á. Các nước bị tư bản đỏ lộng hành cũng là những nước mà tiến trình cải tổ kinh tế cũng như chính trị chậm nhất. Ngược lại, các quốc gia vùng Baltic cũng thuộc Liên xô cũ như Estonia, Latva, Lithuania, và các nước Trung Âu như Ba Lan, Tiệp, đều thay đổi nhanh chóng cả kinh tế lẫn chính trị thì họ vừa thoát nạn tư bản đỏ hoành hành, mà kinh tế sau đó lại phát triển vững vàng hơn. Trong một bài sau sẽ trình bày vụ ăn cướp lịch sử tạo nên các đại gia đỏ ở Nga trong chương trình tư nhân hóa các doanh nghiệp nhà nước.


Nguồn gốc các đại gia đỏ làm giầu nhờ thu tô do đâu mà ra? Các cuộc nghiên cứu trong 20 năm đổi mới ở 27 nước cựu cộng sản cho thấy các đại gia đỏ phát sinh từ bốn thành phần chính.

Thứ nhất là giai cấp nắm quyền lực cao nhất trong thời cộng sản thì dễ dàng tự biến thành tư bản đỏ sau khi chế độ cộng sản đổ. Giai cấp này thường được gọi tên là Nomeklatura. Tại các nước Trung Á thuộc Liên Xô cũ, thân nhân và tay chân của các ông tổng thống Nazarbayev (Kazakhstan) hoặc Alyiev (Azerbaijan) đã trở thành chủ tịch, tổng giám đốc các công ty lớn nhất nước. Tại Ukraine, có những đại gia là người cộng tác làm ăn với Tổng Thống Kuchna. Một lãnh tụ cộng sản địa phương như Lazarenko, từng làm thủ tướng, đã biến thành một đại gia kiểm soát ngành năng lượng (ông này sau trốn sang Mỹ, bị bắt về tội rửa tiền). Tại Nga, các lãnh tụ hàng đầu của đảng cộng sản không có thời giờ đủ để tự biến thành đại gia đỏ, nhường phần đó cho thế hệ con em, nằm trong Ðoàn Thanh niên Cộng sản. Bù lại, giới lãnh đạo các doanh nghiệp nhà nước ở Nga lại đóng vai trò quan trọng nhất trong chương trình tư nhân hóa các doanh nghiệp mà họ là quản đốc, để chuyển tài sản công thành của cải riêng.

Thành phần thứ hai của các đại gia đỏ chính là đám cán bộ cao cấp hạng nhì, nằm trong bộ máy chính quyền cộng sản. Thí dụ rõ nhất là Vladimir Olegovitch Potanin, người chỉ đứng đầu một vụ trong Bộ Ngoại Thương. Bố mẹ Potanin đã giữ các chức vụ quan trọng trong chế độ, cho nên ông ta mới theo chân bố vào ngồi cái ghế tốt Soyuzpromexport đó. Khi gió vừa đổi chiều, Potanin đã đổi hướng ngay, năm 1991 bỏ nghề công chức ra lập công ty Interros tư doanh; thành lập ngân hàng xuất nhập cảng ONEXIM năm 1993, rồi sử dụng mạng lưới quen biết cũ trong chính quyền để kiểm soát tất cả tài sản và hệ thống thân chủ của Ngân hàng Comecom bị giải tán. Năm 2004 Interros được Ngân Hàng Thế Giới xếp hàng thứ năm trong số các đại công ty ở Nga; cũng làm chủ 30% công ty khoáng sản vĩ đại Norilsk Nickel. Sự nghiệp của Potanin cứ thế tiến mãi, cho tới thời Putin vẫn còn nguyên địa vị mặc dù nhiều đại gia đỏ cùng thời đã bị bắt bỏ tù hay đày biệt xứ.

Một đại gia đỏ Nga khác là Vagit Alikperov, năm 1990 đang làm thứ trưởng Bộ Dầu Khí Liên Xô trước khi sụp đổ. Rời khỏi chính quyền, Alikperov cùng với các bạn đồng sở cũ lập công ty dầu khí LUKoil, rồi “giải tư,” bán hết phần sở hữu của chính phủ cho các đại gia. Hiện nay LUKoil là công ty dầu khí đứng hàng thứ sáu trên thế giới, mà dự trữ dưới đất lớn chỉ thua công ty Mỹ Exxon. LUKoil là công ty Nga đầu tiên đã mua một công ty dầu khí Mỹ, Getty, cùng với 1,300 cây xăng ở nước Mỹ.

Một thành phần khác của các đại gia đỏ là đoàn viên Ðoàn Thanh niên Cộng sản tại Nga (Komsomol). Dưới chế độ cộng sản, các lãnh tụ lo cho con cháu vào học các trường lớn nhất rồi dùng Komsomol làm nơi nuôi dưỡng, bao bọc cho chúng chiếm các địa vị lãnh đạo. Mikhail Borisovitch Khodorkovsky là một phó thư ký đoàn tại Moskva, đã cùng các đoàn viên khác dùng một số tiền trong quỹ hoạt động thương mại, sau đó liên kết với một ngân hàng nhà nước lập ra ngân hàng MENATEP. Khodorkovsky là người đã bày mưu đưa ra chương trình các doanh nghiệp nhà nước “trả nợ bằng cổ phần” (loans for shares). Theo kế này, lúc đầu thì ngân hàng của các đại gia đỏ cho các xí nghiệp vay tiền, sau họ biến nợ thành cổ phần, chiếm đa số các cổ phần, rồi làm chủ các doanh nghiệp nhà nước.
Nhờ kế đó, Khodorkovsky trở thành ông chủ của công ty năng lượng lớn nhất Nga Yukos, trong một vụ tư nhân hóa nhơ bẩn vì nhiều người bị giết, trong đó có thị trưởng thị xã Nefteyugansk, nơi có nhiều mỏ của Yukos. Nhầm lẫn của Khodorkovsky là đã bỏ tiền chống lại Putin trong cuộc bầu cử năm 2000, đến năm 2003, bị Putin bắt bỏ tù, nay còn đang thụ án.

Một đoàn viên Ðoàn Thanh niên Cộng sản nổi tiếng nữa là Vladimir Gusinsky, từng phụ trách tổ chức các dạ hội âm nhạc cho Komsomol. Gusinsky đã tổ chức một ngân hàng MOST rồi lập đài truyền hình tư nhân đầu tiên ở Nga. Dùng báo đài chống Putin, năm 2000 Gusinsky bị bắt, rồi trốn sang Tây Ban Nha lúc được tạm tha.

Oleg Deripaska cũng là một đoàn viên Konsomol, lúc đi học còn nghèo khó đến nỗi có ngày chỉ lo kiếm đủ thức ăn. Bỏ học, đi làm nghề buôn sắt vụn, vậy mà tới năm 1994, mới 27 tuổi, Deripaska đã làm chủ 20% cổ phần của một công ty nhôm lớn. Ðến năm 2008, tạp chí Forbes liệt ông vào bảng các người giầu nhất thế giới, với tài sản gần 28 tỷ đô la, đến năm 2011 chỉ còn 17 tỷ đô la Mỹ! Deripaska hiện nay vẫn còn địa vị nhờ đã ủng hộ Putin. Có lần Deripaska đi theo Putin tới làng Pikalyevo, nơi các công nhân đang đình công đòi trả lương đầy đủ; trong một công ty do Deripaska làm chủ. Trước ống kính truyền hình, Putin sai người gọi Deripaska tới; bắt ký một tờ giấy cam kết giải quyết lương bổng cho công nhân; Deripaska ngoan ngoãn ký tên. Rồi Putin còn làm nhục nhà tỉ phú hơn nữa, bảo Deripaska phải trả lại cho mình cái bút mới dùng.

Thành phần thứ ba trong số các đại gia đỏ là những người ngoài đảng cộng sản nhưng liên kết làm ăn với các quan chức. (Ồ, vụ này hả ? Ở xVN mình giờ nhiều quá trời luôn  :))
 
  Boris Abramovitch Berezovsky thuộc loại này, đã trở thành một đại gia nhờ chiếm được các công ty dầu lửa và công nghiệp, quản lý công ty hàng không Aeroflot và đưa công ty này đến gần phá sản. Ðến thời Putin, Berezovsky mất địa vị phải trốn sang sống ở nước Anh, và chết vào năm ngoái.

Với các đại gia đỏ chiếm của công làm của riêng, năm 2004 nước Nga có 36 nhà tỷ phú đô la Mỹ trong số gần 700 người khắp thế giới, mặc dù nền kinh tế chỉ lớn bằng 2% kinh tế thế giới. Trong khi đó các nước cùng một tổng sản lượng nội địa bằng Nga như Canada chỉ có 16 người, Hòa Lan có bốn người.

Tại sao nước Nga sản xuất ra nhiều đại gia đỏ như vậy? Bởi vì trong quá khứ, dưới chế độ cộng sản, quyền lực ở Nga được tập trung mạnh nhất so với các nước cộng sản khác ở Châu Âu. Khi chế độ cộng sản sụp đổ, chính quyền mới nằm trong tay Yeltsin, một cựu ủy viên Bộ Chính Trị, và chính ông này không có chút kinh nghiệm nào về kinh tế thị trường cũng như sinh hoạt trong thể chế dân chủ. Sau khi chế độ sụp đổ năm 1991, quyền hành ở Nga vẫn còn nằm trong một Xô Viết Tối Cao thoát xác, dưới danh nghĩa Quốc hội. Cả Quốc hội này đã được bầu lên trong thời gian còn chế độ cộng sản, và họ bảo vệ quyền lợi của giai cấp thống trị cũ. Yeltsin đã thỏa hiệp với nhóm thống trị này khi thi hành việc cải tổ kinh tế, tạo cơ hội cho họ lũng đoạn! Ðây là một bài học cho những nước chuyển hình từ độc tài sang dân chủ.