Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013
Bài học hồi xưa thiệt là xưa :)
Tôi là một người dân Việt, sinh giữa nơi đất nước của tổ tiên tôi.
Nước tôi là một nước bé nhỏ ở ven bờ biển cả, có núi lớn làm thành, sông sâu làm lũy, có những danh lam thắng cảnh trang hoàng. Dân tôi là một giống dân hiền lành nhưng quả cảm, kiên nhẫn mà kiêu hùng, một giống dân giàu cảm tình và nhân đạo.
Tôi yêu nước tôi, tôi mến dân tôi, lòng yêu mến của tôi vô lượng vô bờ, thiêng liêng cao cả, vì nước tôi là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi, vì dân tôi đã biết giữ gìn đất nước của tôi.
Tôi sống trên mảnh đất tổ tiên tôi đã sống, tôi thở không khí của tổ tiên tôi đã thở, những đồi núi sông ngòi, những cỏ cây hoa lá, đâu cũng phảng phất in hình dấu vết tổ tiên tôi.
Những buổi bình minh quang đãng, nghe tiếng chim kêu ríu rít trên cành, ngắm đàn bướm lượn quanh trên đám cỏ, tôi như cảm thấy hồn thiêng của tổ tiên trở lại, cùng chia những vui mừng với chúng tôi.
Những đêm mưa gió sụt sùi, lặng nghe tiếng gió than trong lá, tiếng dòng nước thở dài, tôi ngỡ như muôn hồn của tổ tiên tôi uất hận, căm hờn gào khóc non sông.
Tôi yêu nước tôi, tôi mến dân tộc tôi, tôi tôn kính vong hồn của tổ tiên tôi, nên một cành cây, một tấc đất của non sông hoa gấm này, tôi đều coi là những báu vật thiêng liêng không một ai được quyền xâm phạm.
( Hoài Sơn, Việt ngữ độc bản lớp Nhất )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhà bậu xinh đẹp quá!
Trả lờiXóa:)