++ ++ THÂN MẾN CHÀO CÁC BẠN ++ ++

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

Ôi! hồng phúc của nước nhà vẫn còn được vài cụ bô lão ...

Bác Tô Hải ơi, trọng kính bác ...  :))

Nhân 30 tháng 4, tôi tuyên bố

Nhạc sĩ Tô Hải
...Cứ đến ngày 30 tháng 4 đến họ lại không ngớt dùng bộ máy khổng lồ tuyên truyền của họ cao giọng huênh hoang, tăng cường chửi Mỹ, chửi “ngụy”. Dù có đôi chút hạn chế hơn trước (tỉ như thỉnh thoảng có nhắc tới cái tên Việt Nam Cộng hòa, “ông” này, “ông” kia… chứ không xách mé, hỗn xược, khinh người như trước) nhưng vẫn không ngớt phịa ra các thứ chiến công tưởng tượng như “giải phóng Trường Sa”, như “tiến đánh dinh Độc Lập”, kể cả “địa đạo trại Davis”, những chuyện chẳng ai biết, chẳng ai làm chứng những ngày 30 tháng Tư trước bao giờ!… Cứ như đánh đâu thắng đấy nhưng sự thật thì như mình đã viết: Đây là một cuộc đá bóng mà một bên đã ra khỏi bãi vì không đá nữa! Vậy có có đá với ai đâu mà “đá thắng” cơ chứ!?

Tô Hải
Ngày 30/4/2013 Nhật ký mở lại (lần thứ 45)

NHÂN 30 THÁNG 4, TÔI TUYÊN BỐ…

…Tưởng rằng mình đã hết ý để nói về cái ngày “tưởng rằng vui” 30 tháng 4 này. Lý do: Năm nào mình cũng có viết về nó với những ý mới.

Nhớ lại suốt 5 năm về già vui thú với bờ-nốc-bờ-niếc, mình đã từng vạch trần ra cái âm mưu áp đặt bằng võ lực lên toàn thế giới (mà thành công một bước mới là trên mảnh đất chữ S), một chế độ mà tất cả mọi con người đều bị biến thành một “trại súc vật”, sống thế nào? làm thế nào? vui buồn, yêu, ghét ra sao?... thậm chí cả chết kiểu nào cũng đều do một nhóm người ưu tú nhất mang tên Đảng Cộng sản quyết định!

1- Mình còn nhớ mình đã ghi lại cái cảnh ông Hoàng Tùng, Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng ban Tuyên huấn, dặn dò bọn văn nghệ sỹ chúng mình khi thẳng đường bay thẳng vô Nam: Bằng một cử chỉ hung hăng, ông hùng hồn giơ hai nắm đấm trước ngực đấm đấm vào nhau mà nói: “Cuộc chiến đấu ai thắng ai hãy tạm dừng ở đây! Chúng ta cần có thời gian để củng cố lực luợng, cải tạo bọn ngụy và… nếu có sức chúng ta chẳng ngại gì không… tiến thẳng tới New Delhi!”
Ai cầm cờ vào dinh Độc Lập? Chuyện này mà nay vẫn còn chưa trung thực, tranh công, phản bác nhau mãi...

2- Mình cũng là người đã “sợ” cái chuyện trắng trợn tuyên bố và kể công lao to lớn của mấy ông trùm cộng sản khi huênh hoang với toàn thế giới “Chính nhờ có họ, mà một nước nhỏ đã đánh thắng ba đế quốc to” trong khi đó chỉ cách đó không lâu họ vẫn xưng xưng: “Không có chuyện Miền Bắc xâm lược Miền Nam”. Và họ cũng không muốn hoặc không đủ khả năng hiểu nổi câu đối đáp của vị Thủ tướng Thái Lan là: “Nước tôi hân hạnh vì một nước nhỏ mà KHÔNG PHẢI ĐÁNH NHAU VỐI MỘT NƯỚC TO NÀO…” nghĩa là gì v.v và v.v.
3- Mình cũng đã vạch thẳng thừng ra cái sự “miền Bắc được giải phóng” cả về sinh hoạt lẫn tư tưởng bằng những câu chuyện: miền Bắc như hàng triệu cái lò xo lâu nay bị đè ép, bỗng bung ra và không có một sức mạnh nào có thể ngăn cản được. Bằng những câu chuyện sớm “tự cải tạo” từ cách suy nghĩ đến cách sống và làm ăn, người miền Bắc mà 99,9% đều có người thân hy sinh cho cách mạng, đều có người là đảng viên, lao đầu vào những thứ phồn vinh giả tạo như những con thiêu thân,... kệ ai cao đạo giáo dục “cảnh giác, giữ vững lập trường”!!!

Trong khi ở miền Nam, người ta cấm “nhạc vàng nhạc ngụy”, đốt sách ngụy thì miền Bắc, oang oang ngày đêm những Giao Linh, Khánh Ly,… sách “phản động đồi trụy” cứ ùn ùn kéo ra Bắc, làm mê say cả mọi lớp người lâu nay chỉ biết ăn có món văn nghệ tuyên truyền cho Đảng!

4- Mình cũng vạch ra cái ngu cực kỳ do tính “kiêu binh hỗn xược” của bọn tưởng rằng mình thắng cuộc thì muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm khi vừa tuyên bố “Mọi người Việt Nam đều là người chiến thắng” thì ngay hôm sau đánh lừa cả gần triệu sĩ quan và cán bộ cao cấp “ngụy” mang 20 ngày gạo “đi học tập” rồi giam không án không hạn tù trong các trại gọi là cải tạo khắp nơi thâm sơn cùng cốc rừng sâu nước độc suốt cả chục năm trời hoặc hơn... khiến không ít người bỏ xác nơi nào chả ai biết hoặc nếu sống sót trở về thì có đi H.O. cũng chỉ còn là những thân xác ốm yếu vì bị đọa đày cho thân tàn ma dại! Kèm theo là cả chục triệu những con người là vợ con, người thân,... của họ bị mang hận thù suốt năm này qua tháng khác vì bị cưỡng bức đi kinh tế mới, hoặc đành liều mạng vượt biên, người đến nơi nào đó làm “quê hương thứ hai”, người bỏ xác nơi đại dương, đến cái xương cũng không còn đường về quê mẹ!

Trong khi đó, tối tối, con em họ phải tập trung để “bị” học hát: “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” hoặc “Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ”!

Mình đã chửi thẳng những thằng “bên thắng cuộc” cho là “các cháu Miền Nam khoanh tay, cúi đầu chào khách là… ảnh hưởng của chế độ phong kiến” (!?) cũng như bọn chủ trương phổ biến những bài hát chiến thắng huênh hoang là những bọn cực kỳ ngu xuẩn và hoàn toàn không có một xu tâm lý học!

Riêng về mặt văn hóa văn nghệ, đã hơn một lần mình đã nói thẳng cái “hơn hẳn” của văn nghệ sỹ, trí thức miền Nam chân chính. Đó là:

a- Họ hoàn toàn tự do, muốn viết gì thì viết, muốn theo trường phái nào thì theo, hoàn toàn tự do sáng tác kể cả viết những gì mà chính quyền không mong muốn…

b- Họ được tự do tiếp xúc với đủ mọi thứ văn hóa nghệ thuật nước ngoài kể cả với những tác phầm của phe cộng sản.

c- Đa số đều thành thạo 1 hoặc 2 ngoại ngữ giúp họ sớm tiếp cận với những gì là văn minh tiến bộ nhất của loài người. Trái lại văn nhân nghệ sỹ miền Bắc, trừ những người theo Tây học trước 45, hầu hết đều… mù ngoại ngữ nên chỉ biết Shakespeare, Balzac,… qua bản dịch. Còn những tác phẩm hiện đại thì chỉ “nghe mấy anh văn nghệ có quyền” phán rằng là “Camus, Sartre… nó phản động thế này,…thế kia,…” nên rất chi là nhục nhã khi tự mình tổ chức ra cái hội nghị lên án “văn hóa thực dân mới” giữa cái đất Sài Gòn đầy những trí thức am hiểu, sành Triết Tây lẫn những fan của Sartre của Camus!

Điều tự sỉ nhục này mình đã lấy làm cái cớ để động viên cả nhà Phạm Duy còn bị kẹt lại Sài Gòn (mà trực tiếp đến với mình là Phạm Đình Chương và Duy Quang) là: “Hãy tìm đường mà cuốn xéo nhanh kẻo có ngày mất mạng vì phản ứng với cái bọn “kiêu binh văn hóa cộng sản” này”. Và tất cả họ đã nghe theo mình…

Cái ĐƯỢC và MẤT của 30 tháng 4, Nguyễn Khải, trên giường bệnh đã nói thẳng không ngại ngùng (vốn có theo bản tính thận trọng) là: Miền Bắc đã cho tôi ĐỘC LẬP, Miền Nam đã cho tôi TỰ DO… Còn tớ thì lại: CHÍNH NHỜ MIỀN NAM NÀY MÀ MÌNH ĐÃ TÌM ĐƯỢC Ý NGHĨA CỦA CẢ ĐỘC LẬP LẪN TỰ DO.

5- Cũng chính mình đã đưa ra cái ý kiến về câu “Có triệu người vui cũng có triệu người buồn“ của ông Võ Văn Kiệt là: “Bề trên”, “Kẻ cả” và cực kỳ… “chủ quan” bằng những lý lẽ để “bổ sung” (thực chất là để “bác bỏ”).

Rằng thì là: “Chẳng có cái tỷ lệ chung chung, bằng nhau đó đâu!” Sự thật thì cái ngày 30 tháng 4 đó có mở ra một vài hướng sống mới cho riêng dân miền Bắc, cả 30 năm sống kiếp ngựa trâu nhưng lại là bắt đầu cả một giai đoạn cực khổ tủi nhục, bất công chưa từng thấy cho toàn thể nhân dân miền Nam!

Đặc biệt khi chủ nghĩa cộng sản, sau khi ra mặt công khai lãnh đạo toàn diện cả cái nước “xuống hố cả nút” này rồi... thoái hóa tới mức “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa???” thì… mọi mặt xã hội của cả hai miền đều bị dìm vào các cuộc đại… “loạn”… Vô tướng bất tài, vô lương tâm, vô học… đã trở thành những ông chủ thực sự từ xã đến trung ương, đã nắm tất tần tật mọi chức vụ quyết định sự sinh tồn của đất nước, kể cả… bán hay không bán nước!!!

Vậy mà cứ đến ngày 30 tháng 4 đến họ lại không ngớt dùng bộ máy khổng lồ tuyên truyền của họ cao giọng huênh hoang, tăng cường chửi Mỹ, chửi “ngụy”. Dù có đôi chút hạn chế hơn trước (tỉ như thỉnh thoảng có nhắc tới cái tên Việt Nam Cộng hòa, “ông” naỳ, “ông” kia… chứ không xách mé, hỗn xược, khinh người như trước) nhưng vẫn không ngớt phịa ra các thứ chiến công tưởng tượng như “giải phóng Trường Sa”, như “tiến đánh dinh Độc Lập”, kể cả “địa đạo trại Davis”, những chuyện chẳng ai biết, chẳng ai làm chứng những ngày 30 tháng tư trước bao giờ!… Cứ như đánh đâu thắng đấy nhưng sự thật thì như mình đã viết: Đây là một cuộc đá bóng mà một bên đã ra khỏi bãi vì không đá nữa! Vậy có có đá với ai đâu mà “đá thắng” cơ chứ!?

Tóm lại, đã qua 38 năm cái 30 tháng 4, mỗi lần nó đến, mình chỉ buồn chứ chẳng vui chỉ vì:

Mỗi lần nó đến lại gợi lại nỗi phân chia đôi ngả của cả một dân tộc Việt Nam, trong đó có gia đình mình: Cả 6 đứa em đều không sao đàng hoàng về thăm lại nơi chôn rau cắt rốn. Còn thằng anh cả duy nhất còn ở lại Việt Nam này thì chưa chắc lúc chết được đặt nắm tro tàn cạnh Bố Mẹ; anh em, con cháu họ Tô chắc vẫn chỉ là một giấc mơ khó trở thành sự thực! Ôi! 30 tháng Tư, mình là một trong những kẻ đau nhất vì MẤT nhiều nhất!

Mỗi lần nó đến lại như khoét sâu vào những nỗi đau của cả triệu triệu con người, vì nó mà con mất cha, vợ mất chồng, dân mất nước để cho một lũ chẳng một ngày xung phong cầm súng, chẳng một ngày đánh Pháp, đuổi Nhật, thậm chí cả chẳng một ngày “chống Mỹ xâm lược” bỗng dưng ăn trên ngồi trốc, làm vua hiểu dụ thần dân những điều vô lý, vô lẽ, vô luân… mà vẫn dám vỗ ngực là cộng sản, là “chủ tập thể” của đất đai, là không có tam tứ quyền phân lập, phân liệt gì sất… nào là tao có quyền lãnh đạo tuyệt đối muôn năm đất nước này, là quân đội do tao dựng lập ra nên phải phục vụ tao!, rằng… tao nhất định sẽ lên… thiên đường! Kẻ nào phản đối, tao cho vô tù hết! Nhà tù 30 tháng Tư nào cũng được mở rộng để khoan hồng cho những tên cướp, giết, hiếp, nhưng cũng để rộng chỗ cho những người “thoái hóa” như Phương Uyên, Điếu Cày, Nguyễn Tiến Trung… và tất cả những tên lưu manh trí thức, cơ hội chính trị…!

Rõ ràng, những kẻ kiêu binh ăn mày dĩ vãng tanh mùi máu và đẫm mặn nước mắt đang ngày càng gây thêm thù, thêm oán…

Rõ ràng 30 tháng 4 không hề làm cho họ phải giật mình soi lại xem vì sao từ những giới trẻ như nhóm sinh viên luật đến lớp già như những trí thức, đảng viên lão thành lại ngày càng đông người ra mặt công khai lên tiếng phản đối mọi chủ trương đường lối phản nước hại dân của những đàn sâu phá hoại đất nước cực kỳ…

Và mình, đến hôm nay, nhân ngày 30 tháng 4/2013, cũng nhân thể nhắc các bạn gần xa đọc lại trên to-hai.blogspot.com những gì mình đã tóm tắt lại ở trên mà tuyên bố rằng:

CHÍNH NGÀY 30 THÁNG 4 NÀY LÀ NGÀY ĐÃ GIẢI PHÓNG CHO TÔI, MỘT CÔNG DÂN MIỀN BẮC, KHỎI KIẾP NÔ LỆ MỘT THỨ TRIẾT HỌC CHÍNH TRỊ NGOẠI LAI CỰC KỲ PHẢN ĐỘNG VÀ SẼ NGUYỀN GÓP SỨC ĐỂ SỚM CHÔN VÙI NÓ CÙNG VỚI NHỮNG KẺ SỐNG BÁM VÀO NÓ TRONG NHỮNG NĂM THÁNG CÒN LẠI CỦA CUỘC ĐỜI!

T. H.

Nguồn: to-hai.blogspot.com

9 nhận xét:

  1. Bão nổi lên rồi

    Lúc tám giờ chiều tối, mở hát bóng thùng theo dõi cuộc đổi đời. Hát bóng thùng là cái tên mới toanh do các anh bộ đội cụ Hồ đặt cho Ti Vi truyền hình Sàigòn. Đứng giữa sân khấu, một anh bộ đội dáng gầy gầy, quân phục màu cứt ngựa, có ý chờ. Bỗng dưng, anh ta tạo dáng, ưỡn ngực ngước lên trần, vành nón cối trông nghiêng, cất giọng: Bão nổi lên dzồi…bão nổi chứ lên dzồi…cờ mặt trận giải phóng phất phới bay tung trời…Anh ta hát như hét, la lớn quá, làm đám đông cười ầm lên. Mới thuở ban đầu, người Sàigòn vốn tính hồn nhiên, chưa đủ làm quen với các anh bộ đội miền Bắc chân quê xa lạ, bóng dáng ngồ ngộ như đồng bào thiểu số, dân tộc ít người. Mới đó mà đã bốn, năm ngày…

    Buồi sáng 30 tháng Tư 1975, Tổng thống Dương Văn Minh ra lệnh qua đài Sài gòn, cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa buông súng tại chỗ, ngưng chiến, để ông bàn giao chánh quyền cho chánh phủ Cộng Hòa Miền Nam, tức MTGPMN. Như vậy, phía Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn tuân thủ điều khoản hòa hợp, hòa giải của Hiệp định Ba Lê 1973. Nhưng bên phía Bắc Việt làm như không hay biết, vẫn giữ nguyên tình trạng chiến tranh, xe tăng và lính trên xe tiếp tục bắn phá vô các đoàn xe và quân sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã buông súng, dọc theo xa lộ Biên Hòa-Sàigòn.

    Chi đội xe tăng Bắc Việt đến trước cổng chánh dinh Độc Lập vào lúc 11 giờ mười lăm cùng ngày. Theo phóng viên tờ L’Anai tường thuật, một người lính nhày xuống khỏi xe, lấy dây xích sắt có sẵn tại chỗ, vòng khóa cổng, để hai chiếc xe tăng thay nhau ủi sập cổng dinh. ( Nv: L’Anai: Association nationale des anciens Amis de L’Indochine, nội san hội Cựu chiến binh Đông Dương của Pháp, bản in năm 1997). Cựu Đại úy Phạm Văn T., tiểu đoàn phó thuộc Lữ đoàn liên binh phòng vệ phủ Tổng thống, cũng có ý kiến tương tự, nhưng thêm vô một chi tiết về người bộ đội trên xe, đã bắn hạ anh lính gác dinh, bởi anh ta nghe lệnh từ trên xe tăng, nhưng chần chờ chưa kịp khóa cổng.

    Xe tăng và lính Bắc Việt ào vô sân dinh, đồng loạt nổ súng dữ dội như mở cuộc công phá một thành trì tử thủ, chống trả mãnh liệt, lý do buộc ông Dương Văn Minh phải đầu hàng. Đối diện với những người lính nón cối dép râu, ông Minh đọc „Lời đầu hàng” với cái chánh phủ vô hình MTGPMN có tiếng mà không có miếng. Lời đầu hàng do một cán bộ Miền Bắc viết sẵn trên trang vở học trò, có gạch xóa vài chữ do ý kiến của ông Minh. Theo mấy bài hồi ký, anh bộ đội Bắc Việt này có tên là Bùi văn Tùng, gốc Nam kỳ tập kết, không tiếc những lời „mày, tao” với ông Tổng thống Dương Văn Minh của chánh quyền Sàigòn.

    Ông Minh xin thay hai chữ “tổng thống” bằng hai chữ “đại tướng”, nhưng Bùi văn Tùng không chịu, bắt giữ nguyên chức vụ tổng thống để đầu hàng. Ông Minh dư biết, ông không hội đủ tư cách pháp lý để kế nhiệm một tổng thống từ chức; nói rõ ra, ông chỉ là một tổng thống giả định, chưa chính thức. Nhưng phe Bắc Việt đã trao tặng cho ông cái chức thơm tho đó bằng một tối hậu thư, „Nếu không là Tướng Dương Văn Minh trong thương thuyết hòa bình, thì Sàigòn sẽ chìm ngập trong biển lửa.” Lời hù dọa của bên xâm lăng không ngờ thành công vượt chỉ tiêu trước kế hoạch. Vừa tựu chức, việc đầu tiên của Tổng thống Minh là đi yết kiến vị lãnh tụ Ấn Quang. Theo lời một sĩ quan tháp tùng, ông Minh qùy một gối bên cạnh vị chức sắc tôn giáo như một sinh viên sĩ quan trong tối gắn Alpha, nghe huấn thị, „Ván bài Mặt trận giải phóng Miền Nam không còn tồn tại nữa, Đại tướng chỉ có lựa chọn duy nhứt là đầu hàng với phe Bắc Việt.” Ông Minh cũng không có lựa chọn nào khác hơn là thốt lên mấy tiếng kêu thương,”Thế là thầy giết con rồi!”

    Trả lờiXóa
  2. Có một ông sĩ quan tự xưng là đại tá Sàigòn từng bỏ đi trước 30 tháng Tư, đem ví von „niên trưởng” Minh với Thống chế Pétain đã cộng tác vói Đức quốc xã nhằm bảo tồn những công trình xây dựng lịch sử và văn hóa Pháp. Ví von như thế là khập khiễng, bởi Đức và Pháp ngang nhau về tầm văn hóa và kinh tế; trái lại, Bắc Việt và Nam Việt Nam thì không. Hai ông Phạm văn Đồng và Nguyễn văn Linh đã mấy lần đưa ra nhận định rằng, trong thực tế, có hai miền Nam và Bắc Việt Nam, do sự khác biệt về văn hóa và kinh tế. Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt nói rõ hơn: Ngày 30 tháng Tư làm cho hàng triệu người vui, và hàng triệu người buồn. Tức là có sự vui trên nỗi khổ người khác.

    Trả lờiXóa
  3. Sau tháng Tư 1975, lá cờ MTGPMN âm thầm biến mất. Những nhân vật đầu não của MTGPMN nay bắt đầu lộ diện trong những chức vụ phụ thuộc cho cánh Bắc Việt. Bà Nguyễn Thị Bình tiếc rẻ thời xuân xanh, họp báo tại Đà nẵng, thở than,”Chi bằng cuộc thống nhứt hai miền nên dời lại sau năm năm nữa.” Thưa bà Bình, do một sự tình cờ rất là khó tin, cánh Bắc Việt đã nhanh tay cướp công của Mặt Trận, nếu không, một biển máu chắc chắn đã tràn ngập toàn miền Nam, gấp trăm ngàn lần so với vụ thảm sát Mậu Thân ngoài Huế do Mặt Trận của bà chủ động. Tụi Khmer Đỏ đồng chí của Mặt Trận, đã thảm sát hai triệu người Campuchia như một đòn thù vô cớ. Ngay sau tháng Tư 1975, Mặt Trận của bà cũng lăng xăng lập ra những Tòa án nhân dân lấy lòng cánh Bắc Việt. Bọn Nón Tai Bèo của phe bà, của Thọ, Phát, Thị Định, Quỳnh Hoa, Trần Văn Trà, Bảy Trấn, Nguyễn Hộ, Trần Bạch Đằng…đã sát hại biết bao viên chức hành chánh, quân sĩ, các nghĩa quân VNCH. Vị tỉnh trưởng Chương Thiện, Đại tá Hồ Ngọc Cẩn, là một trong hàng ngàn những nạn nhân của Mặt Trận khi bão đã nổi lên rồi.

    ***

    Nhiều người lầm tưởng CS Bắc Việt và MTGPMN cùng chung một đơn vị, chung ý hướng. Nhận xét này không đúng, nếu nhìn vô màn kịch tại dinh Độc Lập. Có con cua cái kia, con bọ ngựa cái kia, sau phút chịu đực, quay lại cắn cổ và ăn đứt thịt con đực, y chang như tấn tuống giữa Bắc Việt và MTGPMN.

    Còn lại Công sản Bắc Việt một mình một chiếu trên toàn cõi Đông Dương, như lời báo trước của Kissinger với Chu Ấn Lai năm 1972, đại ý: chúng tôi có thể để Cộng Sản cai trị khắp Đông Dương. Và việc đã xảy ra y như thế sau 1975. Nhưng một cuộc chiến không tên từ đó bắt đầu nổ ra trong Khối CS: Đỏ làm thịt Đỏ tưng bừng chưa từng thấy. Khối CS đánh lộn nhau một lần đầu cũng như một lần cuối, là Cộng Sản toàn cầu rã tan.

    Trước hết là sự chia rẽ không thể hàn gắn giữa Liên Sô và Trung Cộng, bởi lý do Trung Cộng đã mất đàn em CS BắcViệt vào tay Liên Sô. Cộng Sản Bắc Việt giải thể MTGPMN, sang truy diệt Khmer Đỏ Pol Pot. Trung Cộng gây chiến dọc biên giới Trung Việt, rửa hận cho hai đàn em MTGPMN và Khmer Đỏ. Liên Sô bênh đàn em Bắc Việt, đem hàng triệu quân áp sát biên giới Nga Trung. Mối hận thù Liên Sô và Trung Cộng càng thêm nghẹt thở. Khi Liên Sô và khối Đông Âu sụp đổ năm 1991,thì Trung Cộng giữ thế trung dung, thản nhiên đứng nhìn, làm người ta nghĩ tới thế Tam quốc chí, đông hòa Tôn Quyền, bắc diệt Tào Tháo của Khổng Minh xưa kia.

    Trả lờiXóa
  4. Cái thua hay cái thắng, được hay mất tại miền Nam – từ dinh Độc Lập trong ngày 30 tháng Tư — là vô cùng quan trọng đối với sách lược Hoa Kỳ.
    Ngay từ cuối tháng Tư 1975, đặc biệt từ ngày 28 tháng Tư 1975, Tổng thống Ford và ban tham mưu quân chánh có mặt tại Phòng Bầu dục, Tòa Bạch Ốc, theo dõi tình hình Saigon thất thủ,– Bài và hình trong The Palace File. Nguyễn Tiến Hưng. 1989.

    Lần theo đường dây thời cuộc ngày ấy, người ta hiểu ra lý do vì sao Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã cho rút bỏ vùng Cao nguyên và Giới tuyến lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa. Không có cuộc lui binh mau lẹ của các đơn vị VNCH thì bên phía quân CS Bắc Việt chẳng thể nào hưởng được cái „thừa thắng xông lên.” Nếu Tổng thống Dương Văn Minh không ra lệnh cho Quân lực VNCH buông súng ngưng chiến, thì phía CS Bắc Việt có ba đầu sáu tay, củng chẳng tiến về Saigon…ta tiến về Sài gòn ngon lành được.

    Bên phía CS, cũng có người phải hiểu ra những sự kiện nêu trên; phải có ai đó nắm giữ những điều chưa nói ra từ Mật Ước kèm theo Hiệp định Ba lê 1973. Thế mà quân lính Bắc Việt vẫn tiếp tục bắn phá gây biết bao tang thương cho quân dân Miền Nam trên đường triệt thoái Cao nguyên, và Giới tuyến. Từ sau 1975, CS Bắc Việt đã tạo ra cho miền Nam VN một „mô thức” y boong như tình thế, tình trạng Bắc Việt những mùa đấu tố bao năm xưa. Hai miền Nam Bắc bằng đầu bằng đuôi trong cái mô thức CS, miền Nam năm 1975 lại cùng miền Bắc trở về cái thời gian 1955, 1956 ảm đạm ngày nào. Nếu Hoa Kỳ chưa bỏ cấm vận, không cho bang giao, thì thử hỏi xã hội xã hội chủ nghĩa miền Bắc sẽ đi về đâu.

    Thượng Nghị sỉ McCain trong chuyến thăm Sài gòn năm 2000, nói huỵch tẹt ra, Cộng Sản VN là những kẽ gian đã thắng, the wrong guys won. Vậy thì cái thống nhứt VN theo đường lối CS cũng là một hành động ăn gian, chưa do ý chí toàn dân, chưa qua một trưng cầu dân ý, hay tuyển cử. Tướng Nguyễn Cao Kỳ về giữa Sài gòn, đã nói: “Việt Nam đã thống nhứt về mặt lãnh thổ, nhưng chưa thống nhứt về mặt Dân Tộc.” Vào năm 1975, nếu một cuộc tuyển cử diễn ra, thì thế chông chênh đôi bên chưa thể đoán ra được. Nhưng năm nay, 2013, nếu tiến hành tuyển cử, thì người ta ắt đoán biết ra kết quả như thế nào.

    Để tạm kết thúc bài viết Bão Nổi Lên Rồi giản dị này, xin kể câu chuyện về Thiếu tướng Vernon Walters, vị tùy viên quân lực tại hòa đàm Ba Lê, đã từng với Kissinger bàn thảo về những cuộc „đi đêm” với bên Cộng Sản. Cho tới nay, ông vẫn giữ lá cờ của miền Nam VN trên bàn giấy. Được hỏi lý do, ông giải thích, rằng Lá cờ này biểu hiện cho một „chính sách chưa hoàn tất, unfinished business.” ( No Peace no Honor. Larry Berman. trg. 273). #

    Trả lờiXóa
  5. Vị mặn dân chủ

    1. Dân chủ là vị mặn của đời, là quyền của con người tự do, tự tại trong cuộc sống xã hội dân chủ, bình an! Dân chủ là con đường lớn của xã hội nhân loại và cũng là con đường tất phải đến của nhân dân, của xã hội, đất nước Việt Nam!

    Có áp bức, có đấu tranh! Có độc tài chuyên chế thống trị tất có người đấu tranh dân chủ, chống độc tài. Chế độ cs độc tài, toàn trị, chính nó đã tạo nên mãnh đất màu mở cho rừng cây dân chủ mọc lên. Sự hình thành những nhân tố, những phong trào, lực lượng dân chủ Việt Nam cũng không ngoại lệ, trong đó, tự diễn biến , tự chuyển hóa cũng là một tât yếu, tất nhiên, có vai trò không nhỏ của công nghệ thông tin-mạng truyền thông dân chủ xã hội của thời đại trong và ngoài nước, của các tổ chức đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền của thế giới …

    Từ khi đảng cs nắm quyền lực nhà nước- cướp quyền dân, họ nhân danh ” nhà nước của dân, do dân, vì dân” nhưng thực chất chỉ có một bản chất -“cướp”là không thay đổi… Chính hệ thống chuyên chính của nó đã bắt cả xã hội vào trong một nhà tù. Họ là người quản tù, cả trong nhà tù lớn và nhà tù nhỏ. Tự do, dân chủ, nhân quyền không có đất sống. Đất là nước! Đất đã bị cướp thì nước có còn!?. Nông dân bị tước quyền của mình trên chính mãnh đất họ được sinh ra và của cha ông họ đã nhiều đời khai khẩn, dựng xây ; công nhân vẫn là người làm thuê và kẻ tự nhân danh họ thì lại làm chủ; tiếng nói và lợi quyền của họ đã qua tay của ông chủ-đảng cs. Họ có tổ chức công đoàn, danh nghĩa là của công nhân lao động nhưng do đảng cs quản lý chứ không phải là đại diện, bảo vệ… Thanh niên được tổ chức vào đoàn thanh niên cộng sản- cánh tay đắc lực, đội hậu bị tin cậy của đảng cs…..để kế ngôi… Những đảng viên cs họ (dường như) tự hào mình là người cộng sản hơn là người Việt Nam; họ không có tổ quốc; tổ quốc của họ không phải Tổ quốc Việt Nam. Họ nhân danh “cách mạng” nhưng chính họ lại là phản cách mạng, chính họ đã trở thành “ phản động”, “thế lực thù địch” chống lại Tổ quốc, nhân dân, lực cản của văn minh, tiến bộ xã hội, nhân loại; …Họ nhân danh công lý , thực thi pháp luật nhưng chính họ bất chấp công lý, luật pháp; mọi bản án, mọi luận điệu mà họ vu cáo, chống những người yêu nước, hoạt động dân chủ chính nó đã nêu cái bản chất của chế độ và án họ tuyên chính là tuyên án chính họ…; chính họ đã bần cùng hóa đạo lý, lương tri; đã tự gieo trồng cái ác bằng những hành vi vô pháp, vô luân, vô đạo , phản nước, hại dân; sợ sự thật như loài Cú sợ ánh sáng…

    Đảng cs lấy nguyên tắc tập trung dân chủ làm đầu nhưng chỉ có tập trung, độc tài, không có dân chủ- chính nó giết nó; dù vẫn luôn rêu rao chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản là mục tiêu, lý tưởng nhưng tự bản thân đảng cs tự biết đó chỉ là ảo vọng, quyền lực, quyền lợi, quyền thống trị của mới là mục đích. Đảng viên cs vào đảng cũng chẵng có lý tưởng gì, chỉ vì chức, vì quyền và lợi, nếu đảng cs không cắm quân, cắm chốt –cán bộ chủ chốt trong toàn bộ hệ thống, bộ máy không phải là đảng viên cs thì thử đảng CS còn lại được bao nhiêu đảng viên, đó là chưa nói, nếu thực thi luật pháp nghiêm minh thì toàn bộ các cán bộ, chức sắc đều vào tù…vì cái tội tham nhũng, chưa nói những tội khác….. chính những cái ác tham ấy càng tạo thêm cho cuộc sống xã hội ngày càng thêm nhiều vị mặn dân chủ!


    Trả lờiXóa
  6. Với thời đại thông tin, toàn cầu hóa đâu như cái thời “chấn động địa cầu” , “mưa sa trên màu cờ đỏ”, chế độ độc tài cs, toàn trị làm sao có thể lấy tay che cả bầu trời. Mạng internet cùng với những blog –truyền thông dân chủ xã hội (lề dân), ảo nhưng mà thật, bởi vậy mới có một lực lượng đen-đỏ hùng hậu đánh, bắt giam cầm những con người ấy! Sự lớn mạnh của nó, ta thấy-trong và ngoài (nước) đã có những chuyển đổi vai trò, hổ trợ cho nhau, đến nay, nguồn thông tin từ các blog-mạng xã hội ở trong nước là chủ yếu, vươn lên thông tin toàn cầu – là vũ khí của người đấu tranh dân chủ vạch mặt bọn giả nhân giả nghĩa, giả danh, giả dối, bất lương, chống loại Qụa, Diều hâu, Kênh kênh, Cú vọ… ; thông tin, kết nối những người Việt Nam hoạt động dân chủ, quan tâm đến vận mệnh đất nước, cuộc sống tự do, dân chủ, nhân quyền, dân sinh của nhân dân ở trong và ngoài nước thành các phong trào, lực lượng ngày càng lớn mạnh. Nhìn lớp người trẻ hiện nay, ta thấy, lực lượng tiếp nối ngày càng nhiều hơn, đông hơn, trẻ hơn, đầy bản lĩnh và tri thức…

    Trả lờiXóa
  7. 2. Trong chế độ đảng cs nắm quyền thống trị, với học thuyết đấu tranh giai cấp, Đảng cs càng đầu tranh giai cấp thì càng tự diễn biến(1). Kiến nghị 72(*)(và kèm theo Dự thảo Hiến pháp 2013) -là một biểu hiện tất yếu! Kiến nghị 72, theo tôi nghĩ, là Kiến nghị yêu đảng , là Kiến nghị xây dựng đảng cs tích cực nhất. Ông Nguyễn Trung, một trong những người khởi xướng Kiến nghi 72 đã viết , đó là “một kiến nghị khai phá lối ra” cho đảng cs.;“để thay đổi hệ thống chính trị “,“và thay đồi việc xây dựng Đảng cho phù hợp với giai đoạn phát triển mới của đất nước.”; mà “Hệ thống chính trị đa đảng là một tất yếu trong hệ thống nhà nước pháp quyền dân chủ.” và “Những vấn đề về “điều 4”, về chế độ chính trị và về phân quyền trong hệ thống nhà nước, về quân đội trung thành với ai, về các quyền tự do dân chủ của nhân dân, về quyền con người, vấn đề đất đai… là những vấn đề nổi bật nhất…”(Nguyễn Trung -Đừng bỏ lỡ cơ hội xây dựng Hiến pháp mới)(2) mà nội dung bản dự thảo Hiến pháp 2013( kèm theo bản kiến nghị 72 ) là lời giải. Sự tham gia hưởng ứng tiếp ký Kiến nghị 72 của đông đảo nhiều tầng lớp nhân dân, kể cả những người còn hoạt động trong bộ máy đảng, nhà nước cs là sự biểu thị sự đồng tình về một thể chế xã hội dân chủ, đa nguyên, tam quyền phân lập…… Đó là tiếng nói “tự diễn biến”,”vượt qua chính mình”; “vượt qua sợ hãi”; đã đến “ngưỡng”…- “Nói cho cùng, Marx là một nhà tư tưởng vĩ đại. Nhưng nếu như thế giới này chưa từng có Marx thì có lẽ sẽ tốt đẹp hơn.”- Ông Nguyễn Phước Tương(GS Tương Lai ), cựu cố vấn của hai đời thủ tướng Việt Nam; một trong những vị khởi xướng Kiến nghị 72 đã nói với New York Times. (3) ; kẻ có ”đánh chết cái nết cũng không chừa” thì sợ hãi cho rằng đó là sự “suy thoái chính trị, tư tưởng, đạo đức..” (4)…. Trong cái rủi lại có cái may, chủ trương “sửa đổi Hiến pháp 1992” của đảng cs nhằm tăng cường cái ác, cướp trọn vẹn quyền dân trong tay mình như là một nhân duyên, bởi vậy, mới có Kiến nghị 72; mới có tiếng nói của Nguyễn Đắc Kiên và LỜI TUYÊN BỐ CÔNG DÂN TỰ DO, nhóm SV luật với ‘Tuyên Ngôn Công lý cho Đoàn Văn Vươn…’;ý thức chính trị và sự bất mãn trong các tầng lớp nhân dân ngày càng tăng lên, đòi hỏi về dân chủ ngày càng cao hơn và cần một sự thay đổi… Vượt qua sự áp bức và sợ hãi, toàn bộ cái bộ mặt thật-bản chất, tham, ác, gian- của đảng cs trong mọi lĩnh vực cuộc sống xã hội, đất nước và những thâm cung bí sử của đảng và nhà nước cs dần được phơi bày ra…. Mọi người, kể cả những đảng viên cs, những người còn lương tri, còn ý thức mình là người Việt Nam, có lẽ, ai cũng có những suy nghĩ, không ai không nhìn thấy,…

    Trả lờiXóa
  8. 3.Dân chủ là sự tự ý thức của mỗi công dân về quyền dân chủ của mình đối với nhà nước, xã hội, đất nước; là cuộc đấu tranh vì quyền công dân, quyền con người trong cuộc sống xã hội hàng ngày; là hoạt động của những cá nhân, nhóm, tổ chức, lực lượng, phong trào vì một xã hội Việt Nam dân chủ, tất cả vì dân, vì nước, vì Việt Nam-Tổ quốc trên hết với tâm hồn yêu nước trong sáng, chấp nhận hy sinh, không vì cái tôi cá nhân, vị kỷ… Đã có biết bao người đâu tranh vì Dân chủ, nhân quyền đang ở trong nhà tù CS hoặc đang bị quản lý, giám sát tại gia. Đến với dân chủ, đấu tranh cho dân chủ không riêng những người ngoài đảng cs, những người đã ly khai mà còn có những thành phần khác ở trong đảng cs, dù còn khoác cái áo đảng viên nhưng ở những mức độ khác nhau, tâm hồn, tư tưởng họ đã ”tự diễn biến” ….Mỗi người đã có ý thức về dân chủ, đa nguyên, đấu tranh cho dân chủ; người đang ở tuyến đầu hay ở phía sau, quan điểm, nhận thức, phương pháp dù có khác nhau – bởi vậy mới đa nguyên- cùng có một tình yêu nước, yêu dân trong sáng, cùng “đi dưới những tấm biển chỉ đường của trí tuệ”. Tình thương và trí tuệ bằng cái tâm trong sáng, mỗi người, nhóm, phong trào, lực lượng đều là những nhân tố, đều có tiếng nói, đều có một vị trí, vai trò đối với nhân dân, cuộc sống xã hội, cả trong nước và thế giới mà Dân chủ, Pháp quyền là mục tiêu chung. Tất cả hợp lại như là những con sóng, lan tỏa nhanh mạnh theo bề rộng; cuồn cuộn, nối tiếp, chồng, gối lên nhau theo chiều sâu, hết lớp này đến lớp khác, cao hơn, mạnh hơn, “khai dân trí, chấn dân khí” không ngừng nghỉ…..Bản chất cuộc sống xã hội là đa nguyên; tất cả đều là nhân duyên; sự ý thức về nhân quyền, về quyền dân ngày càng lan truyền mạnh mẽ trong nhân dân tạo nên xã hội dân sự “ảo mà thật” rồi nhanh chóng sẽ tạo nên sự chuyển hóa…

    Trả lờiXóa
  9. 4.Dân chủ-tất cả phải là quyền dân, tự mình gieo trồng, đấu tranh để gặt chứ không phải là của ai đó ban phát, xin cho. Hạnh phúc, bình an cuộc sống tốt đẹp của nhân dân, con người- xã hội là trong hiện tại, từ hiện tại, phải bắt đầu từ hiện tại chứ không phải ở tận đẩu, tận đâu mà kẻ vẽ vời cũng chẵng biết đâu mà vẽ, trong khi đó, hiện tại thì xấu xa,cái ác thống trị, xã hội bất công, con người, kể cả kẻ cầm quyền, cũng luôn sống trong sợ hãi….thì làm sao gọi là tốt đẹp….!?

    Cái Hiến pháp mà đảng CS đang đưa ra cho “toàn dân” góp ý cũng chỉ là cái Cương lĩnh thứ hai của đảng CS. Tính Đảng chủ của nó vẫn xuyên suốt toàn bộ nội dung, làm gì có Dân chủ! Đảng cs, dù chất cộng sản không còn nhưng bộ máy, hệ thống chuyên chính chống nhân dân, cướp quyền dân, không vì dân, hàng ngày đang hành dân, nhân dân đang khốn khổ với những con người và bộ máy ấy. Một bộ máy bất nghĩa, bất nhân, biến những con người muốn tốt cũng không thể trở thành tốt được. Một bộ máy đã như vậy tại sao không xóa bỏ nó!?. Đảng cs càng đấu tranh giai cấp, chống nhân dân, chống dân chủ thì càng tự diễn biến mà sự sụp đổ là tất yếu! Đảng cs cũng tự biết -cái vỏ quyền lực hiện cũng đã mục ruổng từ bên trong và cần phải ‘tự cứu lấy mình”! Để cứu lấy mình, ngoài con đường Dân chủ không có con đường nào khác. Nếu đảng cs muốn tự cứu lấy mình, thật sự quay đầu vì nước, vì dân, để làm Người, vì Tổ quốc trên hết (chứ không phải “còn đảng còn mình”); vì một xã hội dân chủ chứ không phải đảng chủ, vì một nhà nước “của dân, do dân, vì dân” …thì “hãy vượt qua sợ hãi”, nói đi đôi với làm, hãy thể hiện bằng hành động thực tế:

    -Hãy tôn trọng các quyền tự do, dân chủ, nhân quyền, dân sinh của nhân dân như các Hiến pháp từ trước đến nay đã Hiến định chứ chưa cần phải thay đổi, sửa Hiến pháp gì cả. Trước mắt, thực hiện ngay các quyền tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do cư trú, tự do đi lại…của nhân dân;

    -Hãy giải quyết căn bản chế độ đa sở hữu về đất đai và giải quyết ngay vấn đề khiếu kiện đất đai của dân oan và nông dân hiện nay….;

    -Hãy thả ngay các tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm, những người yêu nước đấu tranh vì chủ quyền của dân tộc, đất nước; Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam…

    -Tự thừa nhận những sai lầm và có sửa chữa sai lầm chứ không phải chỉ nhận bằng lời nói suông…;

    -Trong khi chờ đợi một Hiến pháp, Luật pháp thực sự dân chủ, là “của dân, do dân, vì dân”, hãy thực thi đúng các công ước quốc tế về nhân quyền, dân quyền và các công ước khác mà Việt nam là thành viên đã cam kết và đã ký kết với thế giới;…

    -Những người nhân danh thực thi pháp luật hãy nghiêm minh thực thi luật có luật pháp, chứ không phải hành động như kẻ côn đồ, vô pháp vô cương, và cần phải ý thức và học dần- luật pháp cần cho tất cả, bảo vệ cho tất cả, trong đó có cả chính mình, chính nó bảo vệ mình, nếu không, luật nhân quả sẽ báo ứng ngay với những kẻ ấy một ngày không xa….

    ***

    Muôn suối, ngàn sông, dẫu có qua những thác ghềnh, những con đập bít ngăn nhưng rồi tất cả cũng chảy về biển. Biển chỉ có một vị mặn! Dân chủ là vị mặn của đời, là vị cuộc sống nhân loại! Đấu tranh dân chủ là vì con người, của mỗi người, và tất cả để vì đời có cuộc sống xã hội tốt đẹp hơn!

    © Nguyễn Hoàng Quang

    © Đàn Chim Việt

    ————–

    (*) Kiến nghị ngày 19-01-2013 về sửa đổi Hiến pháp năm 1992 do 72 người ký trực tiếp nên thường được gọi tắt là Kiến nghị 72.

    (1)Nguyễn Hoàng Quang – Đảng cs càng đấu tranh giai cấp thì càng tự diễn biến…

    (2). Nguyễn Trung - Đừng bỏ lỡ cơ hội xây dựng Hiến pháp mới

    (3) “Bất mãn chưa từng thấy?” BBC – thứ tư, 24 tháng 4, 2013

    (4) Trong Chương trình Thời sự VTV1, 19h, ngày 25/2 đưa phát biểu tại Vĩnh Phúc của TBT ĐCS Việt Nam Nguyễn Phú Trọng như sau: “Vừa rồi đã có các luồng ý kiến cũng có thể quy vào được là suy thoái chính trị, tư tưởng, đạo đức … Xem ai có tư tưởng muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp không, p
    http://www.danchimviet.info/archives/75461/bao-noi-len-roi-2/2013/05


    Trả lờiXóa