++ ++ THÂN MẾN CHÀO CÁC BẠN ++ ++

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Oh! hay quá !





Thích tấm hình này : Bloggers Việt Nam NÓI LÀ LÀM , hehehe   :)









Đã nói phải làm
Đã đi phải đến
Đã bàn phải thông 

:))

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Chính quyền trong sạch hay thối nát ?

 Xử lý người đưa hối lộ – Nên hay không?
 

Bùi Hoàng Tám

Trong tình hình tham nhũng nghiêm trọng như hiện nay, theo mình có lẽ không nên xử lý người đưa hối lộ để khuyến khích người dân nói ra sự thật. Theo các bạn, có nên xử lý cả người đưa hối lộ như qui định hiện nay không?

Một lần nữa, câu hỏi có xử lý người đưa hối lộ hay không lại được đặt ra tại Hội thảo về phòng chống tham nhũng do Thanh tra Chính phủ vừa tổ chức tại Hà Nội.

Đây đã và đang là câu hỏi nhận được rất nhiều ý kiến khác nhau bởi thực tế, nếu không xử lý người đưa hối lộ thì không đúng luật mà xử lý thì sẽ không có ai dám đứng ra tố cáo.

Việc đưa và nhận hối lộ vốn là việc làm rất kín đáo, chỉ có người đưa và người nhận biết. Trong khi đó, một người không bao giờ nói ra còn một người thì không dám nói ra. Hậu quả là tệ nạn này tràn lan mọi nơi, mọi lúc nhưng rất ít vụ việc được đưa ra ánh sáng.

Vì vậy, có ý kiến còn cho rằng qui định xử lý người đưa hối lộ là rào cản,  thậm chí có thể còn là nguyên nhân khiến công cuộc phòng chống tham nhũng kém hiệu quả.

Trong khi Điều 289 Luật Hình sự 1999 của ta qui định hình thức cao nhất của tội đưa hối lộ là tử hình thì một số nước như Hàn Quốc, Malaysia, Singapore… không chỉ không xử lý người đưa hối lộ mà họ còn thưởng 20% số tài sản hối lộ để khuyến khích tố giác tội phạm.

Đây cũng là những nước được nhiều tổ chức quốc tế xếp ở nhóm minh bạch nhất, thậm chí thường xuyên đứng đầu bảng xếp hạng như Singapore.

Trong khi đó ở ta, nạn tham nhũng, hối lộ đã biến dạng hết sức tinh vi, thành “nghệ thuật” và đang được “hợp thức” như một nét “văn hóa độc đáo”.

Về bản chất, việc hối lộ thường ở mấy dạng: Tự nguyện, bắt buộc và giao thoa giữa tự nguyện – bắt buộc.

Dạng tự nguyện ví dụ như doanh nghiệp hối lộ quan chức để giành công trình, dự án. Người bất tài dùng tiền để chạy chức, chạy quyền. Những kẻ làm việc sai trái chạy tội…

Dạng thứ hai là bị ép buộc hoặc bị đẩy tới tình thế bắt buộc phải hối lộ như người bệnh phải đưa phong bì cho bác sĩ nếu không thì không được chạy chữa kịp thời. Doanh nghiệp nông thủy sản phải hối lộ cho hải quan để kiểm tra nhanh không hàng hỏng. Lái xe chung chi cho cảnh sát giao thông nếu không muốn bị bắt lỗi.  Cán bộ cơ quan công quyền lợi dụng sự thiếu hiểu biết để hành dân…

Dạng thứ ba, kết hợp hai dạng trên. Người nhận không ép nhưng người đưa vẫn phải tự nguyện bởi nếu không đưa thì không được việc. Nhiều người phải đưa hối lộ vì những nhu cầu chính đáng như mong muốn con mình vào trường chuẩn, trái tuyến…

Vì vậy, những người ủng hộ phải xử lý người đưa hối lộ đưa ra lý do những người này (chủ yếu là ở dạng chủ động) cũng là tội phạm, thậm chí phải xử nặng hơn bởi chính họ đã lôi kéo người khác phạm tội. Phía không đồng tình thì cho rằng những người đưa hối lộ là nạn nhân (dạng bắt buộc) bởi họ bị đẩy tới con đường không thể làm khác…

Những lập luận trên đều có lý và không có bất cứ điều gì thỏa mãn tất cả mọi người, trong mọi trường hợp. Vì vậy, luật pháp cũng cần có sự linh hoạt trong từng sự việc cụ thể.

Theo mình, trong tình hình tham nhũng nghiêm trọng như hiện nay, có lẽ không nên xử lý người đưa hối lộ để khuyến khích người dân nói ra sự thật.

Theo các bạn, có nên xử lý cả người đưa hối lộ như qui định hiện nay không?

Theo Dân Trí


--------------

 Hội thảo làm chi cho rườm rà, tốn kém, rách việc, mà lại không đưa ra đuợc một giải pháp có hiệu quả.

Câu trả lời nên hay không nên ? Quá dễ ợt !


- Những người dân lương thiện bảo nên. 

- Quan tham bị mất cơ hội ăn sẽ bảo không nên. 
- Người dân nào quen thói hành xử ... lưu manh, côn đồ, bất chấp thủ đoạn thì bảo : không nên (bởi đây chính là mục đích sống duy nhất của họ : họ sống nhờ sâu )

--> Vậy thì câu trả lời thiết tưởng đã quá rõ. Quan hệ này là quan hệ 2 chiều mà chỉ xử lý có 1 chiều thì làm sao mà dứt điểm cho được ??? Tham nhũng giờ là quốc nạn thì cũng phải thôi , không thể trách người dân nghi ngờ chính quyền chọn tham nhũng là quốc sách.

 Số phận người dân thấp cổ bé họng thường dễ trở thành nạn nhân thê thảm của những côn an các cấp, nạn nhân của những thằng lưu manh côn đồ giả danh trí thức, là nạn nhân của cái gọi là pháp luật rối như canh hẹ, mà lại còn bị những thằng dân lưu manh côn đồ lắm tiền nhiều của nó lũng đoạn tùm lum như " ở cái nước mình nó thế" . Muốn nó không thế, quá dễ, chỉ có điều người có chức trách có muốn làm hay không làm cho đến nơi đến chốn mà thôi, nếu chính quyền thật lòng, và thật sự làm quyết liệt cũng như đã nói, để không còn có những thằng thú người khốn nạn sống bằng cái triết lý thối nát, đượm  tanh tưởi
mùi máu - mùi tiền :" Cái gì không mua được bằng tiền, thì mua được tất, bằng rất .. rất nhiều tiền". Cái nước mình nó đang ... khốn nạn thế đấy : trong 3 dạng hối lộ kể trên, thì dạng tự nguyện 1 và dạng 3 (cũng là tự nguyện) đều là những kẻ phạm tội ác tự nguyện, thử hỏi chúng có đáng thương hay không ?

Nếu chỉ có một cách giải quyết rõ ràng, sòng phẳng, tất nhiên cả 3 dạng hối lộ trên đều biến mất ngay tức khắc. Chứ pháp luật gì mà chỗ cần phải cân nhắc thì cứng nhắc, chỗ phải làm dứt khoát thì lại cứ câu kéo bằng ngụy ngôn từ :" linh hoạt " thì còn chờ tới tết Congo cũng không có cái gọi là :"chính quyền trong sạch, vững mạnh ", chỉ có 1 thứ chính quyền tham nhũng, thối nát ...thối nát và thối nát ...


Chính quyền tham nhũng, thối nát... mới đẻ ra những tệ nạn xã hội ( điều này khó một ai chối cãi được ), mới đẻ ra cái gọi là quả bomb Đoàn Văn Vươn bị mang tội giết người mà không có người chết, đẻ ra cái gọi là " biến nạn nhân thành tội phạm, biến tội phạm thành người có công ", đẻ ra cái gọi là " vụ án gây tiếng vang " ở Khánh Hòa- Nha Trang, đẻ ra cái gọi là quái thai của pháp luật : "tự xử" ..v.v..  & ..v.v.. bởi đã tới lúc, tới mức, tới ngưỡng SOS : chẳng còn ai tin được vào pháp luật của xứ lừa.

Khi bảo kê là ... côn an thì sao ? Dĩ nhiên là chỉ có dân chết !

.... phát hiện trên 6.000 vụ vi phạm pháp luật về bảo vệ môi trường (nhiều hơn 55,9% so với cùng kỳ năm 2012); khám phá trên 28.482 vụ vi phạm pháp luật hình sự, xử lý trên 46.000 đối tượng, liên tiếp triệt phá nhiều băng nhóm tội phạm nguy hiểm và đặc biệt nguy hiểm, hoạt động có tổ chức theo kiểu “xã hội đen”.

----

http://www.phapluatvn.vn/phapdinh/phong-xu-luong-tam/201307/Can-gian-hanh-vi-con-do-nam-sinh-vien-bi-danh-chet-2080769/

http://www.phapluatvn.vn/thoi-su/toan-canh/201307/Toi-pham-bieu-hien-long-hanh-vi-duoc-bao-ke-2080748/

Tội phạm biểu hiện lộng hành vì được “bảo kê”?

Không “khoán trắng” cho biện pháp trừng trị mà cần phải có sự giáo dục là chỉ đạo của Phó Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc - Trưởng ban Chỉ đạo 138/CP tại Hội nghị trực tuyến giữa Chính phủ và Ban Chỉ đạo 138 của 63 tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương về tình hình, kết quả thực hiện Chương trình mục tiêu quốc gia phòng, chống tội phạm 6 tháng đầu năm diễn ra chiều qua (29/7).

Tội phạm có biểu hiện lộng hành

Thượng tướng Lê Quý Vương - Thứ trưởng Bộ Công an - cho biết, 6 tháng đầu năm, kết quả đấu tranh phòng chống tội phạm về hình sự, kinh tế, tham nhũng, môi trường, tội phạm ma túy, tội phạm sử dụng công nghệ cao có những chuyển biến tích cực. Một số địa bàn trọng điểm của các địa phương (như TP.Hồ Chí Minh, TP.Hà Nội, TP.Đà Nẵng, các tỉnh Bình Dương, Đồng Nai, Cần Thơ, An Giang, Thanh Hóa, Nghệ An, Thừa Thiên Huế…) đã từng bước được chuyển hóa góp phần củng cố lòng tin của quần chúng nhân dân.

Ban Chỉ đạo 138/CP đánh giá: “Trong các hoạt động phòng ngừa tội phạm, việc kiện toàn, nâng cao chất lượng của gần 18.000 tổ hòa giải, tổ chức hòa giải thành hàng chục nghìn vụ mâu thuẫn, tranh chấp trong nhân dân đã góp phần nâng cao ý thức pháp luật cho đông đảo các tầng lớp nhân dân ở cộng đồng dân cư”…

Đại diện các Bộ, ngành, tổ chức tham dự Hội nghị đều cho rằng, cùng với những nỗ lực phòng, chống của các cơ quan chức năng thì “sức mạnh quần chúng” thông qua việc kết nối, phát triển các mô hình vận động toàn dân tham gia phòng chống tội phạm cũng như các hoạt động truyền thông, nâng cao nhận thức, ý thức trách nhiệm của các tổ chức, đoàn thể và nhân dân trong phòng chống tội phạm và cảm hóa những người “sa ngã”, giúp họ tái hòa nhập cộng đồng… góp phần quan trọng cho công tác phòng chống tội phạm.

Nhưng tình hình tội phạm vẫn diễn biến phức tạp, gia tăng, ở một số nơi có biểu hiện hoạt động lộng hành, tệ nạn xã hội gia tăng cả về qui mô và tính chất. Hiệu quả phòng ngừa tội phạm nói chung, tội phạm do nguyên nhân xã hội nói riêng chưa cao. Phong trào quần chúng nhiều nơi còn yếu, thậm chí có nơi người dân không dám tố giác, đấu tranh với tội phạm vì sợ bị trả thù. Quản lý nhà nước về an ninh, trật tự ở một số lĩnh vực chưa chặt chẽ, để tội phạm lợi dụng hoạt động. Một số nơi hoạt động của các băng nhóm tội phạm có dấu hiệu “bảo kê” của cán bộ chính quyền cơ sở…

Siết chặt địa bàn trọng điểm về tội phạm

Ghi nhận ý kiến của đại diện các Bộ, ngành, tổ chức về kết quả phòng chống tội phạm 6 tháng đầu năm 2013, Phó Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đánh giá: “Những kết quả đã đạt được trong công tác phòng chống tội phạm đã mang lại cuộc sống tốt hơn cho người dân”.

Nhưng với những mặt hạn chế đã được ban Chỉ đạo 138/CP thừa nhận, Phó Thủ tướng đặc biệt lưu ý đến những nguyên nhân chủ quan cần phải khắc phục mạnh mẽ hơn trong công tác phòng chống tội phạm thời gian tới, trong đó có tình trạng tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống của một số cán bộ, đảng viên, sự xuống cấp về đạo đức, coi thường pháp luật của một bộ phận người dân...

Đồng thời, Phó Thủ tướng đề nghị Ban Chỉ đạo 138 các cấp triển khai đồng bộ các giải pháp để phòng chống tội phạm, nhất là tuyên truyền, nâng cao nhận thức, ý thức cho nhân dân vì “phòng chống tội phạm không chỉ “khoán trắng” cho biện pháp trừng trị mà cần phải có sự giáo dục”, nâng cao chất lượng các mô hình, phong trào quần chúng trong bảo vệ an ninh trật tự từ cấp cơ sở, cảm hóa, giáo dục người lầm lỗi đang phát huy tác dụng ở nhiều địa phương.

“Cấp ủy, chính quyền phải chịu trách nhiệm về tình hình an ninh trật tự”, siết chặt những địa bàn trọng điểm, nhất là ở TP.HCM, ngăn chặn có hiệu quả các hoạt động tội phạm băng, ổ, nhóm, xã hội đen, tăng tỷ lệ tin báo tội phạm được xử lý (hơn 90%), thanh kiểm tra, xử lý nghiêm tình trạng “bảo kê” tại một số địa bàn, chủ động xử lý không để tình trạng tội phạm lộng hành...                   

6 tháng đầu năm, đã phát hiện gần 7.000 vụ phạm tội về kinh tế, tham nhũng, thiệt hại trên 61.000 tỷ đồng, điều tra làm rõ nhiều vụ án kinh tế, tham nhũng lớn trong một số ngành, lĩnh vực kinh tế trọng điểm, đặc biệt là lĩnh vực tài chính, ngân hàng, thu hồi cho Nhà nước trên 16.000 tỷ đồng; phát hiện trên 6.000 vụ vi phạm pháp luật về bảo vệ môi trường (nhiều hơn 55,9% so với cùng kỳ năm 2012); khám phá trên 28.482 vụ vi phạm pháp luật hình sự, xử lý trên 46.000 đối tượng, liên tiếp triệt phá nhiều băng nhóm tội phạm nguy hiểm và đặc biệt nguy hiểm, hoạt động có tổ chức theo kiểu “xã hội đen”.

Riêng tội phạm mua bán người tăng 14% về số vụ và 12% tổng số nạn nhân so với cùng kỳ; điều tra, làm rõ 168 vụ phạm tội mua bán người, bắt 286 đối tượng. Số đối tượng truy nã phát sinh giảm 6,9% so với cùng kỳ năm 2012 (phát sinh mới 3.840 đối tượng truy nã).

H.Giang

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

hehehe, cay nhưng mà ... ngon :)

http://youtu.be/v2W42JroKTE

Đinh Tấn Lực - Ôm Vuột Chân, Chỉ Được Mỗi Vết Giày
(Nguồn : Danluan)

Chuyến này ngó như thử anh Tư chuẩn bị khá kỹ, do bởi chính mình thỉnh cầu hội kiến trước thời hạn hứa hẹn.

Tức là, chịu khó thu nhận ý kiến của Mát-xcơva, thăm dò thái độ của Tân Đề Li và Gia-các-ta, quan trọng nhất là ý kiến chỉ đạo sát nút của Bắc Kinh, rồi mới đi Mỹ.

Coi truyền hình nội địa về vở diễn, lắm người đâm ra ngộ nhận tầm xa rằng đây là chuyến công du “chiến lược”, ít ra là ở tầm xây dựng lòng tin chiến lược cụ thể và tận nơi (cho kẻ chủ xướng “tư tưởng thời đại” này), hoặc tệ hơn nữa, là ký thương ước nhập khẩu vũ khí chiến lược, cho sôi nổi/xôm tụ trong cuộc chạy đua …nội bộ. Mà, trên thực tế, không kể hai thông dịch viên nuốt chữ tới phát ách, cũng chẳng ai khác biết chắc là trong buổi họp kín đó, anh Tư có chuyển tải được điều gì cụ thể về “lòng tin chiến lược” đó không, hay là chẳng có cơ hội đề cập, một khi chủ nhà xoành xoạch chuyển sang những chủ đề có sẵn trong nghị trình của họ?

Tới chừng coi truyền hình tư bản, người ta mới té sấp té ngửa ra là chẳng có “chiến lược” gì ráo.

Rốt cục chẳng có vụ mua bán khí tài gì cả. Mà cái này đoán được. Ngoại trừ lúc lâm vào những khúc ngoặt lịch sử (cần vẽ lại bản đồ thế giới chẳng hạn), còn thì đời nào Mỹ chịu bán vũ khí chiến lược cho những đối tác tầm sàn lại đang là đối tác chiến lược tầm đỉnh của …vua hàng nhái là nước Tàu?

Rốt cục chẳng có việc ký kết một văn kiện nào về quốc phòng hay an ninh khu vực. Tất cả chỉ là loại nước bọt khá dễ bốc hơi.

Rốt cục chẳng có cái chứng chỉ đối tác chiến lược nào với Mỹ. Chỉ là thứ “đối tác toàn diện”. Ôi, sao cái từ “toàn diện” nó mang tính ngoại giao nước bọt đậm đặc là vậy?

Rốt cục cái “phái đoàn tôn giáo” và “phái đoàn công an” tùy tùng của anh Tư, giữ trọng trách giải độc nhân quyền, đành phải chịu khó đi mua sắm trong thời gian thất nghiệp ở Mỹ.

Rốt cục cũng chẳng có cái bắt tay TPP. Ngài Obama kính mến kia chỉ nhẹ nhàng buông thỏng một câu “sẽ xem xét”, như một thứ án treo. Lại còn ỡm ờ về lời nhờ cậy của anh Tư về việc công nhận cái nền “kinh tế thị trường” của VN. Kể cũng khó, bởi nếu công nhận điều đó tức là tự động cắt bỏ cái đuôi định hướng thổ tả đang ở tầm kim chỉ nam này nọ, trong khi nó chính là sân chơi (và két sắt) của lãnh đạo Hà nội. Cho nên chủ nhà đánh vòng, mà buộc lòng anh Tư vẫn phải cười tươi, còn là tươi nhất trong bộ tứ Khải/Triết/Dũng/Sang từng qua Mỹ, chiếu theo lời nhận xét không cần dấu diếm tính “chỉ tang mạ hòe” của bạn Nguyễn Khanh RFA.

Cái ấn tượng còn lại ở những người theo dõi sự kiện “chiến lược” này là gì?

Có lẽ tạm thời …phải đếm số!

***

Một

Là thái độ coi thường (nói cho có tí vẻ ngoại giao là thái độ đánh giá thấp) của Oa-Sinh-Tơn, đối với phái đoàn nguyên thủ của Hà Nội. Điều này thì …cả Văn Vĩ hay Gary Davis cũng đều thấy, và nhiều người bực lắm rồi. :))

Bởi, một chính khách mang danh nguyên thủ như anh Tư mà chỉ được cấp đại sứ “welcome”, không trống kèn quân nhạc, không lính bồng súng chào, không thảm đỏ, không vòng hoa… Đến lúc khui sâm-banh thì chỉ được cụng ly với cấp ngoại trưởng, trong một bữa ăn trưa đơn giản tại phòng tiếp tân của Bộ Ngoại giao, ngày 24-7-2013. Đã không có dạ tiệc ở Nhà Trắng thì chớ, đàng này, phần dạ tiệc ngay buổi tối hội kiến “thượng đỉnh” 25-7-2013 , do ngài Obama chủ xị ở Nhà Trắng, là buổi tiệc Iftar để dành riêng cho nghi thức chay tịnh mùa Ramadan của những người theo đạo Hồi!

Vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa? Thể thống ở đây chẳng phải chỉ là tư thế của anh Tư không thôi. Bởi vì, ngoài một mớ đảng viên thiểu trí thừa tham của CSVN, thì có ai coi anh Tư ra gì đâu, nói chi tới tư cách cá nhân hay tư thế đại diện quốc gia? Mà ngay cả đảng viên cũng vậy, từ trước cả đận anh Tư không dám nêu thẳng tên đối thủ, mà phải mập mờ X kia X nọ, thì họ đã coi anh Tư ra cái cóc gì đâu?

Thể thống ở đây chính là sự niềm nỡ tối thiểu nào đó phải có của một nguyên thủ đối với một nguyên thủ, kể cả khi kẻ đó tự xưng là nguyên thủ. Mà không có chút nghi thức ngoại giao niềm nỡ tối thiểu nào kỳ này, tức là, hoặc, tự Mỹ nó đểu; hoặc, Mỹ cả nể ý kiến của những đại diện Việt kiều đã họp với Nhà Trắng trước đó mấy ngày, rồi hành xử đúng mực/đúng tầm/đúng người/đúng việc như vậy; hoặc, “mình phải thế nào thì người ta mới mời mình (kiểu đó) chứ!”.

So với các chuyến trước thì có vẻ người tiền nhiệm của anh Tư được đón tiếp có phần nào tử tế hơn, cho dù không ai muốn nhắc chuyện Hà Nội phóng thích LS Lê Quốc Quân vài ngày trước khi phái đoàn Nguyễn Minh Triết qua Mỹ.

Gì thì gì, những người từng ưu tư về quốc thể cũng …bớt áy náy. Bởi, một khi Mỹ không đối xử với anh Tư như một nguyên thủ, tức đại diện quốc gia, thì kể ra, có muốn cũng khó để quy kết là họ coi thường quốc thể VN. Rõ ràng là họ chỉ coi thường tư thế tự phong của “đối tác”.

***

Hai

Có nhiều dòng nghĩ khác nhau về món quà anh Tư chuyển đến ngài Obama kính mến nọ.

Có người cho rằng đó là một thông điệp muộn màng từ cái đầu nô lệ đang vái tứ phương của thời 1946. Thời đó, trong lúc bị bế tắc đàm phán, và quyền lực cai trị bị đe dọa bởi một cuộc đảo chánh quân sự, tác giả bức thư đã nhiệt liệt khẩn cầu tổng thống Mỹ: “…Hãy can thiệp khẩn cấp và hỗ trợ cho nền độc lập của chúng tôi”. Qua đó, rõ là cái quyền lực cai trị non trẻ vừa cướp được đang nhâng nhâng nhân danh độc lập. Cũng có nghĩa là đàn anh Liên Xô bấy giờ đang bận hay bấn chuyện nội bộ gì đó của họ (vào giai đoạn chiến tranh lạnh tượng hình), nên không chìa tay ra được. Đành quay sang Mỹ, cho dù điều đó không chứng tỏ rằng tác giả bức thư am tường quan hệ Pháp-Mỹ ngay sau thế chiến thứ hai.

Sáu mươi bảy năm sau, việc cầu cạnh lặp lại lần nữa, cũng chỉ vì những chiếc ngai vua tập thể đã long ngàm rã mộng. Và tác giả thông điệp này cũng không chứng tỏ được mức am tường về xu hướng dân chủ hóa toàn cầu của một chính quyền vẫn còn đứng hàng đầu thế giới, cho dù vẫn chỉ đạo hàng ngày cách viết những bài xã luận cơ bắp trên báo ND và QĐND. Đã không biết cách ngã giá, lại khư khư không muốn ngã giá.

Lại gặp phải một tay hùng biện vào hàng nhất nhì nước Mỹ. Lắm người diễu cợt rằng chính anh Tư giỏi hơn người tiền nhiệm, ở chỗ làm được cái việc phân hóa chính trường nước Mỹ, cái mà tay tiền nhiệm kia chỉ chém gió. Song, những người hiểu rõ các mối quan hệ bên trong chính trường Mỹ lại bảo rằng ngài Obama kính mến kia là một cao thủ lăng ba vi bộ ở câu trả lời: “Hồ Chí Minh thực sự có cảm hứng nhờ Tuyên ngôn Độc lập và Hiến pháp Hoa Kỳ, và (nhờ) những lời nói của Thomas Jefferson”.  :))

Tức là, vừa đánh vòng việc từ chối lời cầu cạnh (tất nhiên có điều kiện mà chưa thỏa); vừa “tát yêu” rằng bác của mấy chú ăn cắp quen tay (mà chúng tôi cũng chẳng cần khép tội 258 lợi dụng quyền dân chủ); lại vừa để cho phe hữu bên đó ồn ào lên tiếng giúp, dù chói tai, nhưng cuối cùng vẫn là hỗ trợ cho cái lắc đầu.

Lại còn “vặn họng” đối tác là mấy chú cứ ra rã chửi Mỹ, từ thời “chống Mỹ cứu nước”, qua trận động đất Đông Âu-Liên Xô, tới cả thời 9-11 và chiến tranh Iraq/A Phú Hãn/Palestine, kéo dài tới những cuộc cách mạng hoa/màu gần đây… Thế nhưng 67 năm qua, phải thừa nhận là các chú mặt dày vô địch, khi hết nước thì cũng sẵn sàng quay đầu về cầu cạnh cái “thế lực thù địch” số một thế giới: “Hồ Chí Minh đã nói ông muốn hợp tác với Hoa Kỳ. Và Chủ tịch Sang bày tỏ rằng: ngay cả nếu 67 năm đã trôi qua, thì cũng là điều tốt khi chúng ta còn đang có tiến bộ (tới cái đích hợp tác ấy)”.

Tiếc thay, ông còn cắt nghĩa thêm: “Chúng ta vẫn còn những bất đồng…”.

Thế là trắng tay, mà còn phải cố sức cười tươi cúi nhìn đôi bàn tay trắng, bận về.

***

Ba

Cũng phải thừa nhận thêm, rằng, tay nào cố vấn cho anh Tư phát ngôn lời cảm ơn TT Obama và nước Mỹ đã cưu mang và hỗ trợ những người Việt Nam tỵ nạn này để họ (thành công vẻ vang và) trở thành công dân Mỹ, quả là một thế lực thù địch đáng gờm từ bên trong.

Hắn phải biết rất rõ nguồn gốc của những đợt di tản/thuyền nhân… đó là từ đâu mà ra. Hắn phải biết là những đoàn người tỵ nạn CS đó đã bỏ phiếu bằng chân và bằng cả sinh mạng để thoát khỏi cái nhà tù nghiệt ngã CHXHCNVN. Hắn phải biết chính nhà nước khuyến khích cho đảng viên bán bãi lấy vàng rồi bắn ghe/giết người để cướp thêm vàng (Nguyễn Minh Triết là một trong những hung thần đó ở khu vực Sông Bé). Hắn biết rõ là chính quyền Mỹ nắm vững cái ngỏ ngách tham tàn đó của lãnh đạo Hà Nội. Quan trọng nhất là hắn cũng biết rất rõ anh Tư thiếu thông minh đủ để phát ngôn những lời phản cảm và phi nhân đó.  :))

Chẳng lẽ ngài Obama kính mến kia buột miệng hỏi ngược: Thế thì đối với hàng triệu thuyền nhân không đến được một bến bờ nào thì ngài chủ tịch Tư sẽ cảm ơn ai?

Khổ thân anh Tư lọt bẫy đám đàn em chuyên ngành khủng bố mềm. (hehehe :))

Càng khổ thân anh Tư hơn nữa là ngay vào lúc hăng say với một phát ngôn những tưởng sẽ trở thành danh ngôn đó, thì một đàn em khủng bố mềm khác lại hùng hổ ném chất thải vào mặt lãnh đạo đang công du, bằng câu tuyên bố rằng những Việt kiều ở Mỹ (hội nhập thành công và đóng góp vào nền kinh tế đứng đầu thế giới của Mỹ, trong đó có nhiều triệu phú) đi biểu tình đòi hỏi lãnh đạo Hà Nội tôn trọng nhân quyền, là họ: “chỉ vì đồng tiền, chỉ vì mưu cầu cuộc sống, chỉ vì muốn có 1 chút thu nhập thêm…”. Hắn ở cấp thứ trưởng ngoại giao và thuộc hàng tổng lãnh sự VN ở nước lớn chứ không phải hàng cắc ké/cò mồi. (hehehe  :))

Rõ là giới quan tâm không tránh khỏi hoang mang: “Âm binh vật Phù thủy” ngay ở bên ngoài lãnh thổ VN và trước mặt những ân nhân đang khẩn cầu cứu độ kia đó chăng?

Bởi vậy, khi đọc Bản Tuyên Bố Chung ở đoạn: “Hai vị chủ tịch nhất trí là cần tăng cường quan hệ giáo dục, văn hóa, và người với người giữa Hoa Kỳ và Việt Nam”, người đọc không kềm được cảm giác tức thì/tại chỗ là: Nỗ lực tăng cường giáo dục, văn hóa, giữa người với người này, trước tiên phải được áp dụng tức khắc cho dàn lãnh đạo ở Hà Nội.  (hehehe  :))

http://youtu.be/v2W42JroKTE

***

Bốn

Dàn lãnh đạo ở Hà Nội có chung một đồng điểm rất đặc thù là cực khoái tiết mục lip-dance, tạm dịch là …múa mỏ.

Anh Tư đã để lại Mỹ ít ra là hai bài múa:

Bài thứ nhất là câu tuyên bố đứng bục của anh Tư: “Là một thành viên của Liên Hiệp Quốc, Philippines có toàn quyền theo đuổi vụ kiện như họ muốn”. Nhưng từ chối bình luận khi được hỏi về khả năng liên kết giữa Việt Nam với Philippines trong nỗ lực đưa ra trọng tài quốc tế để xét xử các tranh chấp biển đảovới TQ, dựa trên Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật Biển, như chính quyền Phi đã khởi động từ đầu năm nay.

Tức là chỉ phán những điều cả thế giới biết rõ, và tắt đài để dấu kín cái hèn tự thân.

Bài thứ nhì là lúc sắp rời Mỹ, vào sáng ngày 26-7-2013, anh Tư ghé qua trụ sở Liên Hợp Quốc, đã lên lớp ngài Tổng thư ký LHQ Ban Ki-moon, rằng: “VN mong muốn LHQ phát huy tốt vai trò to lớn trong việc duy trì hòa bình, ổn định trên thế giới cũng như trong khu vực, thúc đẩy đối thoại, giải quyết hòa bình các tranh chấp quốc tế trên cơ sở tuân thủ các nguyên tắc của Hiến chương LHQ và luật pháp quốc tế, tạo điều kiện thuận lợi cho sự phát triển chung của các quốc gia, nhất là các nước đang phát triển”.

Lẽ nào ông Ban, trong trách vụ Tổng thư ký LHQ, lại không biết điều đó? Chẳng phải đó là nội dung khoản 1/điều 1/chương 1, được ghi rõ ngay những dòng đầu trong bản Hiến chương Liên Hợp Quốc hay sao?

Vậy thì, nguyên thủ của một đảng cầm quyền cả nước, đâu phải có chức năng chính là để ba hoa những điều ai cũng biết hầu đừng ai bảo mình mắc …chứng câm? Hoặc giả, đây chỉ là trò mèo chơi gác kèo: Tổng Lú đã múa nhuyễn và múa dai ở Cuba chuyến trước, thì Chủ tịch Tư phải múa bảnh hơn ở Niu-Oóc chuyến này?

Cũng ngay tối 26-7-2013 đó, ở VN, đài VTV1 trân trọng đi tin “Bế giảng lớp Cán Bộ Nguồn” trước khi loan báo tin tức về sự kiện nổi cộm là anh Tư hội kiến với ngài Obama quyền lực ăn trùm thế giới. Đâu lý nào VTV1 đánh giá chuyến đi Mỹ sát cạnh và trung thực đến mức đau đớn ấy?

***

Tạm Gút

Cuộc hội kiến của anh Tư với chủ nhân Nhà Trắng đương nhiệm chỉ vỏn vẹn 45 phút, được linh động phụ trội thêm 30 phút, chỉ đi đến những điều não lòng cho người cầu cạnh. Túm lại thì đó là hình ảnh của một anh chàng ôm vuột chân đối tác, chỉ còn lại trên người trọn vẹn một vết giày.

Nguyên nhân?

Mỹ chủ trương thúc đẩy dân chủ hóa mọi nơi chứ không hề muốn bán bảo hiểm cho một nhà nước độc tài độc đảng chuyên dựa hơi thiên hạ để tiếp tục đày dân hay giết dân mình.

Trong lúc đó, Ngoại trưởng tân nhiệm của Mỹ, John Kerry, trong buổi tiếp tân tại Bộ Ngoại giao, lại dí dỏm so sánh đối chiếu tiểu sử bản thân với “quốc khách”, từ 1966, 1969, 1984… cho tới nay, thông qua những nét tương đồng, tuy thân mật nhưng không kém phần trịch thượng, như thử hắn mới là đồng vai đối tác với anh Tư.

Điều đó càng được minh họa rõ nét tại sao Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam David Sheer, trực thuộc quyền điều động của Ngoại trưởng John Kerry, phải lãnh “trọng trách” đón anh Tư tại phi trường và cũng là người giới thiệu hai chủ tịch tại Nhà trắng.

Còn về lời mời chân thành của anh Tư, về một chuyến viếng thăm VN của ngài Obama kính mến nọ, thì nhận lại được một câu trả lời bất định. Ông ấy nhận lời và bảo rằng sẽ cố thực hiện chuyến viếng thăm vếng đó trước khi rời Nhà Trắng vào năm 2016.

Ông ấy còn nhấn mạnh thêm đâu đó: “Hoa Kỳ tiếp tục tin tưởng tất cả chúng ta đều phải tôn trọng những vấn đề như tự do phát biểu, tự do tôn giáo, tự do hội họp”.

Phải chăng đó là những điều kiện giản đơn được gói ghém thành một thông điệp có thắt nơ ?  :))

28-07-2013 – Kỷ niệm 18 năm CHXHCNVN gia nhập và trở thành thành viên thứ bảy của ASEAN

Blogger Đinh Tấn Lực

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Bài viết hay mà tôi thích ...

Nhật ký mở lại (mở lần thứ 58): "Thoái hóa tư tưởng" của mình bỗng vươn lên những tầm cao mới!
  
Nhạc sĩ Tô Hải

Đã hơn một lần mình thật thà khai báo, rằng thì là:

- Từ một chàng thanh niên 18 tuổi đầu, bỗng dưng hăng tiết vịt bỏ nhà cửa, xếp bút nghiên lên đường làm anh Vệ Quốc từ những ngày đầu cách cái mạng tháng 8!

- Từ một đảng viên đảng lao động, từ năm 1947 đã giơ tay thề trước 4 ông Tây râu xồm lạ hoắc rằng: ”Sẽ suốt đời hy sinh cho lý tưởng giải phóng loài người khỏi sự nô dịch của bọn Tư bản-Đế Quốc Phong kiến, sài lang “! (sic)….

Đến lúc hoảng hồn vì thấy:

- Tất cả chỉ là láo khoét, bịp bợm, tất cả chỉ là lừa đảo để dân nghèo đứng lên làm loạn, giết hại chính đồng loại của mình rồi thôn tính cả thế giới dưới khẩu hiệu “Vô sản toàn thế giới liên hiệp laị!”, “dựng xây thế giới đại đồng”!

Bằng những tội ác lịch sử ở trong nước như:

- Cải cách ruộng đất, chấn chỉnh tổ chức

- Đấu tranh chống nhân văn giai phẩm

- Lẳng lặng bỏ tù, thủ tiêu không xét xử những “bọn xét lại” gồm rất nhiều đảng viên lão thành, văn nghệ sỹ, nhà báo, trí thức …nhưng cố giấu kín để vẫn nhận được súng đạn, máy bay, tên lửa, xe tăng của chính “bọn xét lại”!

- Phá hết mọi nền tảng kinh tế của nước nhà bằng chính sách “cải tạo”, “quốc hữu hóa”, “tập thể hóa” toàn bộ nhà máy, xí nghiệp, đất đai, nhà cửa… (sự thật là cướp hết)

- Hy sinh đến người Viêt Nam cuối cùng để “đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”, với cuồng vọng nhuộm đỏ cả miền Nam và “nếu đủ sức sẽ chẳng ngại gì mà không tiến thẳng đến New Delhi” (lời Hoàng Tùng, tổng biên tập báo "Nhân Dân")

- Trả thù không thương tiếc hàng triệu gia đình Việt ở miền Nam bằng cách cho toàn bộ sĩ quan và công chức đi tù không xét xử, đẩy gia đình họ đi kinh tế mới để chiếm nhà đất, buộc cả triệu con người phải vượt biên bẳng đường biển đến nỗi cả vạn người phải làm mồi cho cá đại dương và hải tặc…

- Đưa cả hai miền Nam Bắc vào con đường XHCN = ăn bo bo cả nút! Do kiêu hãnh cộng sản nên đã đưa quân đi giải phóng giúp “bạn Cămpuchia”, để chuốc lấy nạn cấm vận và sự lên án của toàn thế giới, kể cả những người xưa nay có cảm tình với Việt Nam như Lacouture, Jane Fonda, J. Baez…

- Cuối cùng là đổi mới”… như cũ nhưng tiếc rằng vì vẫn giữ cái đuôi xã hội chủ nghĩa không tưởng nên nảy sinh ra hàng vạn con sâu “tư bản đỏ” nhờ vận dụng cái đuôi này để ăn cướp từ tài nguyên, ruộng đất đến của cải của đất nước này!

Cho nên: chỉ có những người câm, điếc, mù, không tim, không óc mới không thấy

- CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN LÀ CÁI TÀ ĐẠO NGUY HIỂM, ÁC ĐỘC NHẤT TRONG LỊCH SỬ LOÀI NGƯỜI!

Chỉ có điều: Mỗi người diễn biến tư tưởng, thoái hóa khác nhau mà thôi! Trong đó:

- Thoái hóa bằng cách rời bỏ lý tưởng một cách âm thầm (bỏ sinh hoạt đảng khi về hưu,…)

- Thoái hóa bằng cách “ngậm miệng ăn tiền” kệ mẹ sự đời không ý kiến,

- Thoái hóa bằng cách thỉnh thoảng lên tiếng công khai “xây dựng” cho Đảng với mong ước Đảng sẽ lấy lại lòng tin trong Nhân Dân (Có người gọi là “Phản Biện... Trung Thành”)!

- Thoái hóa cao độ bằng cách trả thẻ đảng, lên án vạch trần cái sự vô lý, phản khoa học của chủ nghĩa cộng sản, lên án những người lợi dụng chủ nghĩa cộng sản và quá khứ của những người cộng sản mù quáng khi xưa, đã phải vào tù ra tội để bảo vệ cái ghế muôn năm của họ dù họ hoàn toàn vô tài bất tướng, không một mi li gam thành tích cách mạng nào!

Mình thuộc loại cuối cùng này!

Chẳng còn mấy hơi sức, chẳng thể di chuyển ra khỏi cái phòng chưa đầy 50 mét vuông vì bệnh tật đã 2, 3 lần tưởng thần chết đã mang đi…

Chẳng thể nào xuống đường biểu tình đòi Hoàng Sa và Trường Sa như những năm 2007, 2008…

Mình chỉ xin làm “cái kim nhỏ châm vào đít con voi dữ” bằng cách mỗi tuần lai rai nói lên những sự thật mà mình từng chứng kiến, hoặc vạch trần những sự thật mà người ta đang cố ngụy biện để bào chữa cho tội ác hàng ngày!

Không dựa trên những điều vu vơ, không có kiểm chứng, không bịa đặt, ngoài những gì chính mình đã là nhân chứng sống mắt thấy tai nghe, thậm chí là người trong cuộc với vai trò “vừa là nạn nhân, vừa là tội phạm” Đặc biệt chỉ biết tìm thực tế ngay trên báo Đảng-Nhà Nước chứ không đâu khác vì đã 5 năm trời rồi, mình bị… ”đóng đanh tại gia” do tật bệnh…

Tất cả chỉ mong đóng góp một phần nhỏ bé trong việc “giải cộng” ở cái xứ sở VN khốn khổ này! Một việc mà mình hoàn toàn tin tưởng là:

KHÔNG AI CÓ THỂ KẾT TỘI MỘT CÔNG DÂN KHI ANH TA BÁC BỎ MỘT CHỦ NGHĨA, MỘT NHÀ NƯỚC (MÀ LẠI) ĐẶT DƯỚI SỰ LÃNH ĐẠO TOÀN DIỆN CỦA MỘT SỐ NGƯỜI MÀ ANH TA KHÔNG MỘT CHÚT TÍN NHIỆM!(và mới chỉ ở phạm vi tư tưởng riêng tư của anh ta, chứ chưa hề có hành động, có tổ chức thực hiện nào cả!)

Với “niềm tin chiến lược” đó, mình cứ lặng lẽ mỗi tuần viết một bài trên nhật ký điện tử cá nhân (blog) của mình rồi mở toang cho mọi người cùng đọc!

Tưởng rằng quá trình thoái hóa của mình cứ thế mà “tiệm tiến” theo thời cuộc cho đến lúc… ngừng thở (bất cứ lúc nào)

Nào ngờ! Chỉ có 2 mẩu tin đột xuất đến khiến mình không còn là mình nữa!

1-/ Mình đã văng tục, chửi toáng lên: ”Tiên sư chúng nó chứ!! Không cách chức, bỏ tù bọn này thì đúng là cả lũ chúng phản động thật sự rồi”

2-/ Mình đã bật khóc, vừa khóc vừa chửi: ” Đ.M chúng mày! Ông mà còn trẻ như thời sỹ quan lục quân Trần Quốc Tuấn và trong tay có một khẩu tiểu liên ông sẽ… quét sạch lũ quỷ đội lốt người này!” Và sau đó thì mình đã nghẹn, không thở được nữa và sẽ giã từ mọi nỗi đau khổ trong tâm hồn nếu bà xã không cho hít vội một viên Spiriva 18mcg, tỉnh người, để lại có dịp nói lên những điều làm cho sự thoái hóa của mình vượt lên tầm cao mới đến thế:

Trước tiên là lòng tự ái, tự trọng của mình bị xúc phạm liên tục bởi những thứ tuyên bố, những quy định, chính sách, những hành động coi thiên hạ chẳng bằng… 1 cục cứt của bộ máy cầm quyền, đã được tung ra dồn dập suốt cả tháng nay sau khi bế mạc cái “quác hội của Đảng” họp cả tháng để chẳng giải quyết được cái gì lợi cho dân cho nước thật sát sườn, cấp bách (v/đ hiến pháp, đất đai, tên nước, nhất là chuyện biển đảo, luật biểu tình…).

- Trái lại toàn là những luận điệu “giải thích cho con nít” về tên nước “chỉ có giới tiểu thương muốn đổi” về lấy phiếu tín nhiệm tuy chưa ai bị mất chức nhưng cũng là lời “cảnh báo cho cán bộ nhìn lại mình” (?!)…

- Hoặc lạm phát không ảnh hưởng đến người thu nhập thấp!

- Hoặc hoặc “tăng giá xăng không ảnh hưởng đến người thu nhập trung bình”!

- Hoặc những con số như ma trơi đưa ra không biết ngượng (ngày 23/7 thành phố HCM khẳng định: so với năm 1990 thu nhập của dân nghèo giảm 33,83 %! (TuổiTrẻ trang 2) đã vả vào mồm những tên leo lẻo: Đời sống Nhân dân được nâng cao một bước

... Và còn nhiều những điều đang làm sôi máu nữa, đều do Báo của các ông ấy tung ra và làm cho không ít người chưa thoái hóa thì bắt đầu thoái hóa. Còn những người đã thoái hóa từ lâu rồi thì càng củng cố “niềm tin chiến lược” vào sự thoái hóa của mình.

Riêng tớ, như trên đã nói, chỉ có 2 tin làm mình bỗng đột ngột không còn là mình nữa vì bỗng dưng sự thoái hóa của mình “vượt lên một tầm cao mới”! Đó là:

1- Tin 3 trẻ sơ sinh mới một ngày tuổi đã bị giết chết cùng lúc, cùng địa điểm cùng bàn tay của những kẻ do vô ý, vô tình, hoặc do vô trách nhiệm, vô năng lực! mà giết người không cố ý. ..bởi tiêm văc xin phòng viêm gan siêu vi B cho các sinh linh vô tội!

2- Nhưng khốn nạn hơn là cả một “hội đồng” của Bộ bay vào Quảng Trị (trong lúc chính tiến sỹ Bộ Trưởng bộ Y Tế (đang có mặt tại ngay địa bàn xảy ra vụ việc, để khánh thành một “cái thứ biết ơn tượng trưng” tại nghĩa trang Trường Sơn) thì trốn biệt!

3- Để cuối cùng đưa ra một kết luận cực kỳ vu vơ nửa Mỹ, nửa Tâu “Shock phản vệ” nhưng…”Hội đồng đề nghị gửi mẫu văc-xin, mẫu xét nghiệm (máu, mô phổi, tim, gan, thận) đến phòng thí nghiệm quốc gia, quốc tế để xét nghiệm kiểm định ….mới có thể có kết luận chính xác”!

4- Để bản thân mình đã phải bật lên mà chửi bậy, kèm theo lời kết án bọn này: Bắt tất cả phải đền tội! Cách chức, từ chức, tước bằng bác sỹ tiến sỹ”. Nếu không thì chắc chắn “bọn phản động đã lọt vô từ ruộng đồng, nhà máy, từ công trình thủy hại đến bệnh viện mất rồi!“ Sự vươn lên tầm cao mới của tình trạng thoái hóa của mình đột ngột tăng lên là như vậy đấy!

untitled-1.jpg

"Những con người này có thể nào là phản động, nếu không phải bọn vu cáo họ mới chính là phản động?" từ trái qua: Anhbasaigon, Uyên Vũ, Tô Hải và Điếu Cầy- ảnh riêng của Tô Hải.

2- Như để giết mình thêm là cái tin do chính con của Điếu Cầy miêu tả bố “đi không vững, phải 2 công an sốc nách, đầu ngoẹo xuống, chân run, thở không ra hơi, không thể nhận ra bố cháu nữa” đã làm bản chất thoái hóa của minh bật tung lên! Lý do:

Mình dám đưa mạng sống của mình (dù mình rất quý từng phút giây còn lại) ra mà bảo đảm là:

ĐIẾU CẦY KHÔNG THỂ VÀ KHÔNG HỀ PHẢN ĐỘNG!

ĐIẾU CẦY CHỈ CÓ MỘT CÁI TỘI: ĐI ĐẦU TRONG PHONG TRÀO BIỂU TÌNH CHỐNG BÀNH TRƯỚNG TRUNG QUỐC, ĐÒI HOÀNG SA VÀ TRƯỜNG SA PHẢI TRỞ LẠI VỚI TỔ QUỐC VIỆT NAM

Ngoài ra anh và các bạn anh đều không có một hành động, một tổ chức, thậm chí một khẩu hiệu nào chống phá ngay cả cái chính phủ này!

Vậy thì lý do gì, sau 3 năm thụ án tù “trốn thuế”, anh lại tiếp tục bị vu chụp là “chống phá chế độ" (khi còn ở ngay trong tù ???) để bị kết án thêm 12 năm tù nữa.

Mình dám bảo đảm: Lý do duy nhất là bọn họ chỉ muốn anh đầu hàng bằng cách ký vào bản “Nhận Tội” để chiềng ra với thế giới và nhất là nhân chuyến đi của anh Tư, sang Mỹ gặp TT Obama, người đã từng gọi đúng tên ĐIẾU CẦY để nhắc các Hanoi phải tôn trọng nhân quyền, tự do báo chí... để anh Tư có được lời “nhận tội hình sự” của ĐC thì hết xảy!

Mình chắc chắn như đinh đóng cột là: Để được cái chữ ký nhận mình là có tội hình sự nhưng không đạt được kết quả nên họ muốn triệt hẳn cái tính kiên quyết không lui bước của anh bằng cách biệt giam anh (biệt giam ở tù cộng sản có nghĩa là cùm cả chân, xích cả tay - theo Vũ thư Hiên, người đã bị giam 11 năm trong nhà tù cộng sản)… Và anh đã đành phải dùng đến vũ khí cuối cùng: tuyệt thực, mà nếu có xảy ra cái chết chăng nữa, chúng sẽ sẵn sàng phủi tay! (Chết đầy thương tích ngay trong đồn cũng bị biến thành... tự tử hoặc bị bệnh tim nữa là!)

Mình thương, mình tiếc, mình hận cho trường hợp Điếu Cầy hơn ai hết vì:

- Chính mình là người đầu tiên được Điếu Cầy và bạn bè anh tin tưởng, trước khi bị bắt, thường xuyên đến gặp mình và có nghe mình đôi lời khuyên giải. Rằng thì là:

- Cần hết sức thận trọng, kìm chế, tránh bị khiêu khích...

- Tránh mọi khẩu hiệu, hành động dễ đưa đến sự đàn áp mà bọn khiêu khích có thể gây ra để lực lượng an ninh thẳng tay đàn áp.

- Nắm thật chắc mục tiêu trước mắt: Chống bành trướng bằng những biểu cuộc biểu tình bất bạo động mà không một chính quyền nào dám lấy đó là lý do để trấn áp nếu không muốn tự lật mặt nạ bán nước của mình.

- Và một điều mà mình suy nghĩ mãi: Có phải do mình mà ĐC và các bạn anh đã chống họ ngay ở trong tù không? Đó là: Các cậu chống Tầu chính là chống bọn họ đấy! Vì họ đã bị Tầu hóa từ khuya rồi! Còn Tầu còn họ! Tầu mà biến thì họ cũng tiêu luôn!

Cuối cùng chẳng hiểu có phải vì thấm nhuần cái “niềm tin chiến lược” được hình thành sẵn trong mình đã đồng nhất với các hành động trước sau như một đó của ĐC và bạn bè không mà sau những vụ bắt lên, bắt xuống, do biểu tình, do bị vu cáo hết chuyện ma túy đến trốn thuế thì …một tòa án bỏ túi đã xử anh 12 năm tù, nặng nhất trong các án tù theo điều luật 88 từ trước đến nay!

Hải ơi! Điếu Cầy ơi!

Với tư cách hiên ngang thẳng thắn, không biết sợ kẻ thù của anh,

Với tư thế một chiến binh đã từng thoát khỏi đạn, bom, mìn của bọn đồ tể Khơ me đỏ trở về,

Với lòng yêu nước trào sôi của tuổi trẻ, lòng căm thù quân cướp nước và bán nước,

Lẽ nào anh phải chết dưới tay bọn kém anh cả một trời về cái đầu, trái tim, trình độ và thành tích với Tổ Quốc!

Anh phải sống!

Bạn bè anh, cả những người chưa từng quen anh đã và đang kéo đến ngay cửa trại giam anh, giăng khẩu hiệu đòi bọn chúng mang còng số 8 ra để bắt họ vào tù chung với anh.

Mình, không còn sức và khả năng bước theo chân họ! Chỉ còn cách viết lên những dòng này trước là cầu mong anh “tai qua nạn khỏi“, sống sót để thấy được những kết quả của sự hy sinh đáng kính phục của các anh và… có ai đó vào được chốn địa ngục trần gian ở Thanh Chương đó, hãy nhắn dùm cho tôi một cái tin:

CHÍNH NHỜ ANH MÀ SỰ THOÁI HÓA CỦA TÔI BỖNG TIẾN LÊN MỘT TẦM CAO MỚI! CỰC KỲ MỚI…!


------

*  Những gì mà bác TÔ HẢI cho là láo toét trên bài viết này, thì bất kỳ một thiếu niên nào ở miền nam , cũng đều đã cảm nhận được rất rõ ràng, ngay từ những ngày đầu tiên sau cái gọi là mùa xuân đại thắng ... Đấy cũng chính là ngày mà cái ác, cái giả dối lên ngôi ...Giờ đây, những kẻ cơ hội xạo sự - cách mạng 30 - ở lứa tuổi thiếu niên ngày ấy, nay cũng đã dần dần trở thành ... lãnh đạo hết ráo trọi trơn  :)). Bởi dzậy, cái ác, cái giả dối ... càng ngày càng tăng, không thấy giảm, thì cũng không lạ lắm ...

Chưa biết, chưa gặp, nhưng tôi vẫn quý mến anh ...

CHÚNG TA KHÔNG BAO GIỜ MẤT ANH

Tác giả : Phạm Thanh Nghiên 


Nhà tù không hẳn là địa ngục nhưng phận tù đày là kiếp đày đọa nhất của mọi kiếp người.
Và trong kiếp đày đọa ấy, vẫn có thêm một sự đọa đày.
Nếu anh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải vẫn bị biệt giam trong buồng kỷ luật thì có nghĩa, anh đã bước sang ngày thứ 32 tuyệt thực trong “nhà tù của nhà tù”.
Còn tôi, ngồi đây để gõ mấy con chữ vô nghĩa này, để nói về sự may mắn của mình.

Tôi may mắn cả khi là một người tù.
Tôi đã không phải bỏ mạng như người tù lương tâm Nguyễn Văn Trại, Trương Văn Sương sau hàng chục năm bị giam cầm. Hay người tù lương tâm, linh mục Nguyễn Văn Vàng, khi chết vẫn đang bị cùm và bị bỏ đói.
Tôi không phải thoi thóp để nhìn quỹ thời gian của mình đang dần vụt mất như người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu gần bốn mươi năm trời không nhìn thấy ngày trở về.
Tôi may mắn hơn rất nhiều những người trong một khoảnh khắc bại trận đã bị biến thành tù nhân chỉ vì không biết dùng thủ đoạn và sự tàn ác với dân tộc mình để chiến thắng. Trong số những cựu quân nhân cán chính dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, có người bị cầm tù đến tận hôm nay, đã hàng chục năm trời sau cái lần gọi là “giải phóng” ấy. Có người đã gửi lại thân xác (nguyên vẹn hoặc không nguyên vẹn) nơi chốn ngục tù. Nhiều đồng đội của họ vẫn còn bị cầm tù nơi nghĩa trang lạnh lẽo.

 
So với những người tù hình sự (có tội hoặc không có tội), tôi cũng may mắn hơn. Họ, hầu hết không dám nhìn thẳng vào mặt những tên cai tù.
Và nhìn sang những đứa trẻ phải theo mẹ vào tù để chung kiếp đọa đày, nhiều bé đã ra đời trong bốn bức tường giam, vẫn còn may mắn hơn nhiều bào thai khác không có cơ hội cất tiếng khóc chào đời dù trong chốn ngục tù. Tôi may mắn hơn các bé vì tôi là người tù đã ngoài ba mươi tuổi.
Còn trước anh, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, tôi thấy mình tầm thường và nhỏ bé.
Trong buồng biệt giam, nơi có thể nghe rõ cả tiếng thở dài của người bạn tù buồng bên cạnh, Điếu Cày đối mặt với sự tĩnh lặng đến ghê người. Và lắng nghe cơ thể của mình - một hình hài đã trở nên quá mong manh - thay đổi qua từng ngày tuyệt thực. Nhưng anh đâu chỉ đối mặt với nỗi cô đơn tinh thần. Để đánh bại anh, chúng sẽ “lôi” Điếu Cày ra khỏi những suy tưởng của riêng mình, bắt anh chấp nhận một cuộc đấu cả bằng sức (vốn đã không còn) lẫn bằng trí. Một người luôn “dị ứng” và mẫn cảm với mọi sự sỉ nhục như Điếu Cày, hẳn sẽ không tiếc dù là chút sức lực cuối cùng để ném sự khinh bỉ và ghê tởm vào những tên cai tù, đang lăm lăm dùi cui và bản nhận tội viết sẵn dành cho anh.
Tất cả chúng ta đang hướng về anh, tôi cũng như bạn. Nhưng tôi sẽ làm cái việc lần đầu tiên tôi làm: Kết thúc bài viết khi nó vẫn đang dang dở. Và tin rằng, chúng ta sẽ không bao giờ mất anh. Anh đã chiến thắng và anh sẽ sống.
Nhà tù đã quỳ gối quy hàng trước anh, một người tù kiên gan và bền trí.
Và chính anh, đang nâng đỡ chúng ta trong những phút giây yếu đuối này.
 — với Nguyễn Lân Thắng và 11 người khác.

 

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Rồi ! tới luôn ! Đồng đổ cho tướng - Tướng đổ cho đồng !

Nguồn :  http://donghoavangwf.blogspot.com/2013/07/trai-giam-so-6-tuyen-truyen-chong-nha.html

 • Trại giam số 6 “tuyên truyền chống nhà nước”

NGHỆ AN  (NV) .- Đại diện Trại giam số 6 của Bộ Công an Việt Nam ở Nghệ An, vừa thừa nhận đã không chuyển đơn tố cáo của ông Nguyễn Văn Hải (blogger Điếu Cày) cho Viện Kiểm sát tỉnh Nghệ An.
Blogger Điếu Cày khi còn tự do, bầy tỏ lòng yêu nước trên đường phố Sài Gòn. Ông bị vu cho tội “trốn thuế”, rồi sau đó là “tuyên truyền chống nhà nước” với bản án nặng nề, trái với các điều ước quốc tế về nhân quyền mà chế độ Hà Nội cam kết tuân hành. (Hình: Internet)

Có vẻ áp lực từ nhiều phía (dư luận, thân nhân, bạn bè) về việc đàn áp tù chính trị, vụ tuyệt thực của blogger Điếu Cày và tình trạng sức khỏe của ông đã đẩy chính quyền Việt Nam đến chỗ bắt đầu phải nhượng bộ. 


Đến nay, blogger Điếu Cày đã tuyệt thực 30 ngày để phản đối việc đàn áp ông. Trước đó, các giám thị Trại giam số 6 ép ông ký giấy thừa nhận đã phạm tội “tuyên truyền chống nhà nước”. Khi ông từ chối, lãnh đạo trại giam số 6 đã ra lệnh biệt giam ông ba tháng để trừng phạt.

Blogger Điếu Cày đã viết đơn tố cáo, gửi Viện Kiểm sát tỉnh Nghệ An, khẳng định, tất cả những việc mà Trại giam số 6 đã làm đối với ông (biệt giam để ép nhận tội) là trái pháp luật hiện hành, đồng thời tuyệt thực để phản đối đàn áp.

Vụ tuyệt thực của Điếu Cày đã bị ém nhẹm trong 23 ngày cho đến khi một người tù chính trị khác, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, tận dụng cơ hội được gặp mặt thân nhân theo định kỳ để bảo vợ, báo với gia đình Điếu Cày là ông đang tuyệt thực. Ông Nghĩa đã bị các giám thị của Trại giam số 6 bịt miệng, lôi lại vào trại, bất kể thời gian gặp mặt vẫn còn.

Sau khi tin Điếu Cày tuyệt thực được chuyển đến gia đình ông, vợ và con Điếu Cày đã đi từ Sài Gòn ra Nghệ An đòi gặp mặt ông. Một số người bạn của Điếu Cày cũng đổ tới Nghệ An để hỗ trợ. Tin tức về vụ tuyệt thực loang rộng.

Dư luận cả trong và ngoài Việt Nam bắt đầu ồn ào. Lãnh đạo Trại giam số 6 đã làm một chuyện vốn vẫn được xem là “xưa nay hiếm”: Cho một người tù đang bị kỷ luật gặp thân nhân, kể cả khi người tù đó đang “chống đối trại giam” bằng cách tuyệt thực.

Sau cuộc gặp chỉ diễn ra trong ba phút, con trai blogger Điếu Cày thuật lại rằng, cha của anh rất yếu, không còn sức để tự đi lại. Trong cuộc gặp ngắn ngủi đó, blogger Điếu Cày giải thích lý do tuyệt thực: Trại giam ép ông ký giấy nhận tội và trừng phạt ông bằng cách biệt giam ba tháng khi ông từ chối nhận tội. Điếu Cày đã tố cáo với Viện Kiểm sát tỉnh Nghệ An và sẽ tuyệt thực cho đến khi vụ đàn áp được làm rõ.

Trả lời thắc mắc của thân nhân Điếu Cày, phía Trại giam số 6 của Bộ Công an Việt Nam khẳng định đã chuyển đơn tố cáo của blogger này cho Viện kiểm sát tỉnh Nghệ An. Từ sự khẳng định đó, thân nhân và bạn bè của Điếu Cày đã tìm đến Viện Kiểm sát tỉnh Nghệ An để chất vấn vì sao không trả lời đơn khi chuyện trả lời liên quan đến tính mạng của một con người (?).  

Cùng thời điểm này, một vài tổ chức quốc tế bắt đầu lên tiếng, bày tỏ sự lo ngại về trường hợp Điếu Cày, công chúng bắt đầu bàn tới tuyệt thực để ủng hộ hộ tuyệt thực. Công chúng nhắc tới Obama – Tổng thống Hoa Kỳ, người đã từng nhắc đến Điếu Cày trong một diễn văn chính thức, xem blogger này như một biểu tượng của sự bất khuất, không khuất phục tham vọng đè bẹp, bóp nghẹt tự do ngôn luận của bạo quyền và bày tỏ hi vọng, Obama sẽ không im lặng khi gặp ông chủ tịch nước CSVN Trương Tấn Sang vào ngày 25 tháng này.

Chiều 22 tháng 7, giống như lãnh đạo trại giam số 6, Viện Kiểm sát tỉnh Nghệ An thực hiện một động tác cũng thuộc loại “xưa nay hiếm”: soạn và giao cho thân nhân Điếu Cày một thư trả lời, xác định cơ quan này chưa hề nhận được bất kỳ đơn tố cáo nào của Điếu Cày.

Thư trả lời của Viện Kiểm sát tỉnh Nghệ An đẩy lãnh đạo Trại giam số 6 vào thế phải chấp nhận tự vả vào mặt họ, thừa nhận chưa chuyển đơn tố cáo của blogger này cho cơ quan giám sát việc thi hành pháp luật.

Không phải Điếu Cày mà lãnh đạo Trại giam số 6 đang “tuyên truyền chống nhà nước”. Nếu áp lực đủ lớn, khi bị tước bỏ các nguồn lực và cơ hội từ bên ngoài để tránh sự sụp đổ về kinh tế, có thể Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam sẽ buộc vài “đồng chí” hy sinh để chứng tỏ Việt Nam cũng “tôn trọng nhân quyền”. (G.Đ)

----

Vì có một số trong số họ đã (và sẽ ) không chịu nổi sự khinh bỉ của người đời, khi cùng hè nhau vùi dập một con người yêu nước thật ( chứ không phải yêu nước giả, hoặc những kẻ to còi dạy dỗ, bảo ban , sĩ nhục kẻ khác là đừng yêu nước bằng máu của người khác, hehehe  :)) 

Xử thì cũng đã xử rồi. Tù thì cũng đã tù rồi . Lại còn bày trò nhận tội với chả nhận tội. Thật quá đáng !!! 

Tiêm chủng và hiệu ứng ngược .

Tiêm ? Không tiêm ? Tiêm ? Không tiêm ? 
5 ăn 5 thua ?

http://hcm.24h.com.vn/tin-tuc-trong-ngay/3-tre-chet-sau-tiem-de-ngo-nguyen-nhan-c46a559127.html

Ớn quá !
Ai lại chẳng ớn chứ ?
Để ngõ là sao ? 
Phải sớm có câu trả lời cho dân mới phải chứ !
Cái gì cũng đúng, cũng tốt, vậy tại sao SOS ?

(Không dám post hình Phụ huynh của trẻ bị tai nạn rủi ro này, vì mình cũng không dám nhìn những hình ảnh đau khổ của họ:(

Ngày thứ 30 ( 22/07/2013)

Hình ảnh ĐC năm 2010  (Nguồn : net)



Hình ảnh blogger Điếu Cày đầu năm 2013



Ngày thứ 31 ( 23/07/2013)
Chẳng còn biết hiện nay ông ĐC đã ra sao rồi ???

????????

Ngày thứ 29

Chọn sự kiện xem, nghe, đọc ... như thế nào ? Là tùy thuộc quyền và sở thích của mỗi người . Tuy nhiên, điều đó cũng phản ánh thực trạng xã hội và hiện tình đất nước ....

Ví dụ : 

- Sự kiện bà Tưng quậy tưng, giờ có thêm ông Tưng ... tửng. Cả 2 cùng tưng tửng, chả ích lợi gì cho xã hội. Thiên hạ thêm một phen ồn ào... Rách việc ! ...

- Sự kiện ông Điếu Cày - tù nhân lương tâm - tuyệt thực đã tới ngày thứ 29 , và hiện sức khỏe của ông ấy đang bị suy kiệt nghiêm trọng nặng nề, nhưng vẫn không được viện kiểm sát xem xét giải quyết khiếu nại việc biệt giam ông 3 tháng (90 ngày), là không phù hợp và có vẻ nhẫn tâm quá!

Riêng tôi, tôi quan tâm theo dõi thông tin ông Điếu cày tuyệt thực. Vì ông là một người đã tiên phong quan tâm đến sự vẹn toàn của đất nước này, và - cũng như nhiều người khác - ông đã phải nhận chịu về phần mình quá nhiều đắng cay .


Quá nhỏ bé, tôi chỉ còn biết cầu mong Thiên Chúa quan phòng ban cho ông và gia đình ông được nhiều may mắn hơn ...

Ngoài kia, màn trời đang xám xịt , từng cơn mưa não nùng vẫn kéo lê thê, như cám cảnh cho những nỗi sầu dương thế ...


 

















Điếu Cày ơi! Điếu Cày!
Tù không tội lắt lay
Tăng biệt giam đày đọa

Phận anh nhiều đắng cay

Tuyệt thực, thân chẳng tiếc
Quyền hiến định biến bay
Phản đối không hiệu quả
Anh còn gì trong tay ?

Hỏi trời, trời có biết?
Hỏi người, người có hay ?
Sao tai ngơ, mắt lấp ?
Mình anh thân tù đày !

Tổ quốc đòi réo gọi
Toàn vẹn dãi giang sơn

Nhân quyền tự thân có
Người Việt Nam - lại không ?

 
Ngày tự do báo chí
Quốc tế dành tôn vinh
Báo công dân : trấn áp!
Ôi! Việt Nam thăng trầm


Hai chín ngày tận lực
Giữa đôi bờ tử, sinh
Đòi công lý, sự thật
Kiếp tù nhân lương tâm!

 
Đất nước tự cổ kim
Ngàn năm xưa tăm tối
Đấu tranh giữ bờ cõi
Truyền đời trong máu tim

Sinh mệnh dân tộc Việt
Trãi bao phen : kiết, hung.
Gương Điếu Cày tỏa sáng
Tình Việt Nam kiên trung


Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Phê bình " Phê bình kiểm dịch", hehehe ... ác chiến thiệt!

                                                         Trần Đình Sử   
  
Theo quan điểm của nhà phê bình văn học Pháp Albert Thibaudet (1874-1936) trong sách Sinh lí học phê bình (1922) thì phê bình chuyên nghiệp đối lập với phê bình tự phát. Phê bình tự phát là loại phê bình tự nhiên của người đọc. Đọc xong một cuốn sách hay thì vỗ đùi khen, nếu đọc cuốn sách dở, buột miệng chửi một tiếng, hay khi trà dư tửu hậu, hoặc lúc dạo chơi với bạn bè, bàn bạc mấy câu về cuốn sách nào đó… Đó là phê bình tự phát. Loại phê bình này chủ yếu là phê bằng miệng, bằng động tác, như phẩy tay, dẫu miệng…đều là tự phát cả.

 Sau này trong các xa lông sang trọng của các bà quý tộc, các bà mệnh phụ sau cuộc chơi bài, đàm đạo mấy cuốn sách vừa xem, đó vẫn là phê bình tự phát. Anh Hoàng trong truyện ngắn Đôi mắt của Nam Cao, khi nghe vợ đọc Tam quốc diễn nghĩa, đến chỗ hay, vỗ đùi đánh đét khen : “Tài thật, Tài thật. Tài đến thế là cùng. Tiên sư anh Tào Tháo!”, “Tiểu thuyết thì nhất anh Tàu”. Đó cũng là phê bình tự phát. Phê bình tự phát có mọi nơi, mọi lúc, đồng hành cùng sinh hoạt văn học của con người. Dù cho phê bình chuyên nghiệp có chết hết đi thì phê bình tự phát vẫn sống. Phê bình tự phát khi thành dư luận mạnh mẽ buộc phê bình chuyên nghiệp phải nhào vô giải thích. Phê bình tự phát thường có ba nhược điểm. 

Một là thường nói theo, nói leo. Người đã đọc sách nhận xét đã đành, người không đọc cũng nghe rồi nói theo, bàn tán, thực ra là nói mò. Hai là phê bình tự phát dễ biến thành ý kiến nhóm, có thói quen riêng, thiếu cái nhìn toàn bộ, dễ thiên lệch. Ba là dễ chạy theo thời thượng, đồng thời cũng nhanh chóng bị thay thế, thiếu bền vững, hôm nay vừa khen, ngày mai thấy nói khác, lại nói theo, số phận ngắn ngủi. Có một thời, sách xuất bản xong liền có cán bộ đi thu thập ý kiến bạn đọc các giới, kết quả thu được chỉ là các dư luận như thế, rất ít tính khoa học. Tất nhiên phê bình chuyên nghiệp cũng góp phần định hướng cho phê bình tự phát, giúp nó sâu sắc hơn.
Phê bình văn học phát triển đến một lúc nào đó thì nảy sinh ra sự phân công, và thế là xuất hiện các loại phê bình, trong đó có loại phê bình kiểm dịch. Nhà tư tưởng Khai sáng Pháp là Voltaire (1694 – 1778) có lần nói: “Chúng ta nhìn thấy, trong các nước hiện đại, khi người ta ra sức phát triển văn học thì có một số người trở thành nhà phê bình chuyên nghiệp, cũng giống như người ta muốn kiểm tra các loại lợn đem ra thị trường có bệnh hay không, người ta đã thiết lập những người chuyên môn kiểm tra lưỡi lợn. Những người kiểm tra lưỡi lợn trong văn học không phát hiện được một nhà văn nào là lành mạnh cả” (Sách đã dẫn của Thibaudet, Nxb Tam Liên, Thượng Hải, năm 2002, tiếng Trung, tr. 74). Xin chú ý mấy chữ này của Voltaire: phê bình kiểm dịch trong văn học không phát hiện được ai là lành mạnh cả. Nó là nghệ phát hiện bệnh của văn học. Như thế, có thể coi nhà phê bình chuyên nghiệp đầu tiên là người có chức năng giống như nhân viên thú y kiểm dịch ngoài chợ, thấy có bệnh thì kêu lên, để mọi người tránh xa, không mua hàng đó. 

Cứ theo chức năng ấy thì nhà phê bình chuyên nghiệp kiểm dịch đầu tiên của nhân loại phải kể đến Đức Khổng Tử bên Tàu. Khổng Tử đã lựa hàng vạn bài ca dao, dân ca của các nước trong lãnh thổ Trung Hoa cổ đại, chọn lấy 305 bài, theo tiêu chí “tư vô tà”, tức là tư tưởng không có gì sai trái, lệch lạc, đồi trụy, có thể lưu hành. Còn các bài khác “có tà” đã bị ông vứt bỏ, thất truyền hết. Nhưng Khổng Tử là nhà kiểm dịch lỗi lạc, bởi trong tư tưởng của ông, lấy ngôn chí, tải đạo làm gốc, có sự thống nhất giữa mĩ và thiện, chấp nhận thi ca có thể hứng, quan, quần, oán, văn chất thống nhất với nhau, cho nên 305 bài vẫn bao hàm đủ các tác phẩm xuất sắc, đa dạng. Platon, người Hi Lạp (427 – 327), sống sau Khổng Tử 100 năm (552- 479) cũng là nhà phê bình kiểm dịch. Nhưng khác với Khổng Tử, Platon quá cực đoan, ông coi thi ca (văn học ) đều là ôn dịch, nên ông đuổi tất ra khỏi nước Cộng hòa lí tưởng của ông.

Nhìn theo lịch sử như vậy ta sẽ thấy từ khởi thủy phê bình chuyên nghiệp, phân biệt với phê bình tự phát, trước hết là loại phê bình kiểm dịch mà Voltaire đã nói.  Nhưng phê bình kiểm dịch đời sau ngày một kém. Nó chỉ quan tâm tới sự lành mạnh của văn học theo tiêu chí hình thức, hay tiêu chí đạo đức hay chính trị quốc gia, mà không hề quan tâm đến giá trị nghệ thuật đích thực. Các nhà quản lí quốc gia bao giờ cũng ưu tiên phát triển loại phê bình kiểm dịch này.

Theo Thibaudet, thế kỉ XVII Tể tướng của vua Louis XIII là Richelieu đã đem phê bình kiểm dịch áp đặt cho Viện Hàn lâm Pháp. Bất đắc dĩ Viện Hàn lâm Pháp phải chấp nhận, nhưng cũng chỉ sử dụng có một lần duy nhất rồi thôi. Phê bình kiểm dịch Pháp chỉ đơn giản là đem tác phẩm văn học ra đối chiếu với các quy phạm thể loại, tuy nó thấy tác phẩm nào cũng không hợp chuẩn, nhưng văn học “lệch chuẩn” không bị nó đem ra đốt, văn sĩ không mấy người bị đem đi chôn. Sau thế kỉ XVII phê bình chuyên nghiệp châu Âu chuyển sang phê bình học thuật và hàn lâm, phê bình kiểm dịch tất nhiên vẫn còn, nhưng nói chung không còn trở ngại cho các công trình nghiên cứu học thuật.

Ở Trung Quốc xưa kia phê bình kiểm dịch thực hiện chức năng phát hiện các vụ án văn tự ngục khiến bao nhiêu văn sĩ rơi đầu. Đó là lối đọc văn cắt xén, suy diễn để quy tội phản lại triều định, phản loạn, nhằm khép đối tượng vào tội chết. 

Vụ án văn tự ngục đầu tiên của Trung Quốc xảy ra vào thời Chiến Quốc, quyền thần nước Tề gian ác, giết vua, sử quan ghi đúng sự thật, bị khép vào tội chết, đem chém đầu. Suốt lịch sử Trung Quốc, đã có hàng chục vạn người chết vì văn tự ngục. Riêng đời Thanh văn tự ngục giết chết 200 người, liên lụy trên ba nghìn người.  Thời phong kiến nước ta cũng thế. 

Trong các cuộc đấu tranh tư tưởng ở Trung Quốc suốt thời kì Mao Trạch Đông thống trị, đến cách mạng văn hóa, phê bình kiểm dịch thực hiện chức năng chỉ ra đâu là dấu hiệu của tư tưởng phong kiến, đế quốc, tư sản, xét lại, đồi trụy, chống đảng, chỉ ra ai là kẻ thù, đẩy hàng chục vạn người đi lao động cải tạo, bức hại, nhiều người tự tử. Diêu Văn nguyên, một trong lũ bốn tên là nhà phê bình kiểm dịch khét tiếng nhất, gian ác nhất. Chu Dương suốt đời trung thành với Mao, thế mà cuối cùng bị Diêu Văn Nguyên tố cáo chống lại tư tưởng của Mao, phải đi lao động trong chuồng lợn. Ở nước ta, trong thời kì bắt đầu xây dựng chủ nghĩa xã hội, phê bình chuyên nghiệp cũng thực hiện nhiệm vụ kiểm dịch, chỉ ra các biểu hiện tư sản, phản động, đồi trụy, xét lại, bôi đen chế độ… Ở nhiều giai đoạn, loại phê bình kiểm dịch này cũng thịnh hành ở nước ta. 

Thế cho nên, hàng loạt tác phẩm, ví như Vào đời, Sắp cưới, Mùa hoa dẻ, Sương tan, Phá vây, Chuyện kể năm 2000 ,Miền hoang tưởng, Cây táo ông Lành, Sẹo đất, Vòng trắng, từng bị phê bình chuyên nghiệp phanh phui, lên án, xem đó là những tác phẩm “có vấn đề”, dù sau này nhìn lại hầu như chẳng có vấn đề tư tưởng quan trọng nào cả. Lấy tác phẩm Vào đời (1963) của Hà Minh Tuân làm ví dụ. Người đầu tiên “có công” phát hiện Vào đời “có vấn đề” là Nguyễn Phan Ngọc, người kết luận nặng nề nhất là Hồng Chương, giữa thời gian đó, theo thông tin trên tạp chí “Nghiên cứu văn học”, số 3 – 1963, trong hơn một tháng đã có 43 bài phê bình lớn nhỏ đăng trên hầu hết các báo “Nhân Dân”, “Quân Đội nhân dân”, “Tiền phong”, “Cứu quốc”, “Thống nhất”, “Độc Lập”, “Thủ đô Hà Nội”.., hầu hết đều ghi tên biệt hiệu, không ghi tên thật. Kết quả là Hà Minh Tuân bị cách chức Giám độc nhà xuất bản Văn học, điều chuyển sang Bộ thủy sản, làm chuyên viên cá nước lợ, mãi đến năm 90 ông mới đuợc phục hồi.

Các dẫn chứng nói trên cho thấy, phê bình kiểm dịch có lịch sử lâu đời và có chức năng đảm bảo cho văn học được lành mạnh theo quan điểm nhà nước. Ngày nay ở Trung Quốc phê bình kiểm dịch cũng thịnh hành. Các tác phẩm như Phế đô, Báu vật của đời, Búp bê Thượng Hải,…đều bị cấm, nhưng Báu vật của đời lại được giải Nobel. Điều này cho thấy phê bình kiểm dịch tuy có tính chuyên nghiệp, đúng hơn là tính nghiệp vụ, song chất lượng thực tế có nhiều vấn đề đáng bàn, có những sai sót và nhiều khi gây hậu quả không thể sửa chữa được. Phê bình kiểm dịch thường có mấy đặc điểm chung như sau:

Thứ nhất: Vì văn học là hiện tượng phức tạp, nên phê bình kiểm dịch không thể làm thí nghiệm, khó tìm được những tiêu chí khách quan để kiểm dịch văn học giống như bác sĩ thú y kiểm dịch lưỡi lợn ngoài chợ. Nguyên tắc “phương pháp luận” mà phê bình kiểm dịch thường dựa vào để phát hiện “dịch bệnh” là cắt xén, suy diễn, quy chụp, cốt rút ra cho được cái mục tiêu tư tưởng của mình.

Thứ hai: Phê bình kiểm dịch thường tố lên tác hại nghiêm trọng của ổ dịch, kích động xã hội cảnh giác, gieo rắc niềm lo lắng sợ hãi, gây không khí bất an trong đời sống xã hội.

Thứ ba: Sau khi phát hiện ổ bệnh trong văn học, các nhà phê bình kiểm dịch rất hồ hởi, tự hào về công lao phát hiện luận điệu sai trái, chỉ tên kẻ thù địch trong nội bộ để xử lí. Đặc biệt không mảy may quan tâm số phận những người hữu quan. Hình như, đã là kẻ thù của chế độ thì còn tiếc thương gì nữa?! Đối với họ văn học chỉ có một nghĩa là nghĩa xấu, các nghĩa khác đều bị giản lược.

Nhưng nhìn lại sản phẩm phát hiện của các vụ kiểm dịch om sòm trên văn đàn, ví như những bài báo của các tác giả thuộc nhóm Nhân Văn Giai phẩm, hoặc các bài báo của Trương Tửu, hay tác phẩm Sương tan của nhà văn Hoàng Tiến, tôi cứ băn khoăn tự hỏi, không hiểu họ chống Đảng, đồi trụy ở chỗ nào?

Phê bình kiểm dịch là một tồn tại khách quan. Nó cũng là phê bình chuyên nghiệp, tinh thông nghiệp vụ. Nhà nước rất hậu đãi loại phê bình kiểm dịch này. Các nhà phê bình kiểm dịch đầu đàn thường được trao nhiều giải thưởng cao quý. Nhưng rõ ràng, phê bình kiểm dịch không quan tâm tới tính nghệ thuật của văn học. Cho nên, tôi rất hoài nghi giá trị và ý nghĩa tồn tại của nó với tư cách là phê bình văn học đích thực.
Có thể nó cũng là một loại loại phê bình, nhưng không phải phê bình văn học.

17 – 7 – 2013

--------

(trích)

Nhưng rõ ràng, phê bình kiểm dịch không quan tâm tới tính nghệ thuật của văn học. Cho nên, tôi rất hoài nghi giá trị và ý nghĩa tồn tại của nó với tư cách là phê bình văn học đích thực.

Có thể nó cũng là một loại loại phê bình, nhưng không phải phê bình văn học.(Là phê bình văng mạng ? Dư luận viên ? Tuyên truyền viên ? Kiểm sát viên văng quá tư tưởng  ? hê hê ...  chả biết gọi tên gì cho đúng nhất ?  :)

Cú giãy cuối cùng? Thiệt hôn ?

http://www.procontra.asia/?p=2703

Cú giãy cuối cùng của nền phê bình chỉnh huấn

Tháng 7 10, 2013
Phạm Thị Hoài

Năm ngoái, mấy cây dầu cổ thụ trong một bài thơ ít người biết đến bỗng khuấy động chút ít thi đàn Việt Nam. Tác giả, ông Đàm Chu Văn, chuyên viên cao cấp của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Đồng Nai kiêm Phó Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Đồng Nai, Tổng Biên tập tạp chí Văn nghệ Đồng Nai, bị một đồng nghiệp thấm nhuần lập trường chuyên chính soi quan điểm chính trị. Cuối cùng mọi chuyện cũng ổn. Ông chỉ mất bốn tiếng đồng hồ giải trình sự trong sáng của mình với cơ quan tuyên giáo. Báo chí đưa tin. Đồng nghiệp Hồng Vệ binh im. Quan văn nghệ trung ương bật đèn xanh. Như trong vụ “Cánh đồng bất tận” sáu năm trước, những robot tuyên giáo ở một số tỉnh lẻ có lẽ vẫn tiếp tục chạy theo lập trình đấu tranh tư tưởng mấy thập niên quên cập nhật, nhưng thời của nền phê bình chỉnh huấn trên diện rộng ở toàn quốc đã qua rồi. Không ai đọc ai điếu cho nó. Nó đơn giản đã đóng xong vai trò kinh dị của mình trong một chương kinh hoàng của văn học sử đất nước này.
Tôi phải nhận rằng mình chưa bao giờ hâm mộ trường phái thơ mượn lời cỏ cây hoa lá để tâm tình. Khi tôi đến với văn chương thì những tâm tình đặc sắc nhất đặt vào miệng thiên nhiên đã được thốt ra rồi, từ đó trở đi cứ thấy cánh hoa nào trầm ngâm, nhành cây nào đau đáu, áng mây nào nặng trĩu nhân văn là tôi bỏ chạy. Tôi phải bảo vệ tình yêu văn chương của mình. Cũng như mọi tình yêu, chết vì buồn tẻ là nguyên nhân hàng đầu.
Với một thái độ thiếu khách quan không buồn giấu diếm như thế, tôi không thể bình luận về bài thơ vừa nhắc, nhan đề “Lời những cây dầu cổ thụ ở trụ sở ủy ban nhân dân”. Thực ra cuộc chỉnh huấn mini nói trên không liên quan gì đến thông điệp nghệ thuật của bài thơ. Vấn đề không phải là chỗ đứng của những cây dầu hoàn toàn vô can ấy trước trụ sở ủy ban nhân dân. Vài chục năm trước, có đứng trong rừng mà tâm sự mông lung như vậy thì chúng cũng bị đốn. Vấn đề là chỗ đứng của tác giả. Ở vị trí cán bộ tư tưởng và quan văn nghệ hạng đầu tỉnh, ông Đàm Chu Văn chỉ nên cho những phát ngôn viên của ông đứng trước một tiệm McDonald’s. Như thế sẽ vẹn cả mọi bề, vừa không ngán đồng nghiệp nào chỉ điểm, vừa thêm được tinh thần đi trước thời đại (ít nhất là hai năm, vì tập đoàn McDonald’s vẫn chưa hạ cố đến thị trường Việt Nam), và tất nhiên không mất mát gì về thông điệp nghệ thuật. Để có mấy lời tâm sự “mưa nắng ở đời” như thế thì đứng trước trụ sở ủy ban nhân dân hay trụ sở McDonald’s không có gì khác nhau. Nói cách khác, nếu là một nhà thơ tự do, tác giả của mấy cây dầu đó có thể khuân chúng ra tận Lăng Hồ Chủ tịch mà đứng, tâm sự mông lung hơn nữa cũng không phải giải trình trong sáng với ai. Đã từ lâu không kiểm soát nổi những nhà thơ tự do, nền phê bình chỉnh huấn chỉ còn ngắc ngoải bằng dăm ba nỗ lực uốn nắn nền thi ca chính thống, nơi điều duy nhất có thể mất và vì thế cần bảo vệ không phải là tự do, mà là sự lệ thuộc. Thấm thía điều này hơn ai hết có lẽ là người đã rời – chắc chắn không phải vì tự nguyện – cương vị đứng đầu ngành tuyên giáo quốc gia để trở về “chường cái mặt ra trong thơ”: ông Nguyễn Khoa Điềm.
Nhưng trước khi yên vị trong nhà quàn, nền phê bình chỉnh huấn ấy còn muốn cống hiến cho chúng ta một cú giãy, tuy quá thiểu não để có thể giải trí nhưng đáng để bình luận, vì rất có thể là cú giãy cuối cùng. Lần này, nó dồn hết những mảnh vụn kí ức sót lại về một thời sinh sát oanh liệt vào ngọn roi tàn, giáng xuống một bản luận văn thạc sĩ ba năm trước về nhóm thơ tự do đáng kể nhất từ thời Đổi mới ở Việt Nam, nhóm Mở Miệng.
Trong cuộc truy sát Nhân văn-Giai phẩm, ít ra chúng ta biết: Người “vạch trần bộ mặt thật” “trụy lạc phản động” của Trần Dần là nhạc sĩ Đỗ Nhuận; người hô hào cả nước “phải chặn lại không cho Trương Tửu được tự do truyền bá những tư tưởng phản động, những tác phong đồi bạilà nhà phê bình Hoài Thanh, cũng chính là người xác định tính chất “xuyên tạc”, “vu khống”, “phản động” của bài thơ “Nhất định thắng” của Trần Dần; người tố giác cả một “hệ thống những sai lầm xấu xa”, những “dụng ý rất đen tối” của Tử Phác là nhạc sĩ Lương Ngọc Trác; người lột “cái mặt gian xảo” của Lê Đạt như “một kẻ ẩn núp, tàng hình, đã từng quay quắt được một thời gian, nhưng rốt cục cái bản chất phản lại giai cấp vô sản lòi ra mồn mộtlà nhà thơ Xuân Diệu, cũng chính là người phát hiện Văn Cao “gài mìn chống phá Đảng và nhân dân”; người quyết “vạch rõ tội lỗi của Phan Khôi đã bao nhiêu năm làm tay sai cho đế quốc, nịnh hót phong kiến, huyễn hoặc, lừa bịp, đầu độc nhân dân để kiếm bát cơm, manh áo”, “chống Đảng, chống cách mạng, phản nhân dân, phản Tổ quốc”, “từ bé đến già bóc lột của nông dân, ăn cướp của nhân dânlà nhà văn Nguyễn Công Hoan; người gọi tác phẩm của Trần Duy là cái thứ “văn nghệ vô nhân đạo của thần chết”, là “những thứ cỏ độc, mà chúng ta phải nhổ sạch, quét sạch, để vứt vào rác, hoặc làm một thứ phân bón cho những bông hoa chân chính trong vườn văn nghệ của ta” là nhà phê bình Vũ Đức Phúc…; chưa kể hàng trăm văn nghệ sĩ không kém danh tiếng khác – từ Thế Lữ, Bửu Tiến, Nguyễn Huy Tưởng, Kim Lân, Đoàn Giỏi, Tú Mỡ, Đoàn Văn Cừ, Lương Xuân Nhị, Nguyễn Tuân…, đến Nguyễn Đổng Chi, Nguyễn Đình Thi, Võ Huy Tâm, Đào Vũ, Bùi Huy Phồn… – hăng hái góp đinh cho những chiếc búa tạ nêu trên chốt quan tài những đồng nghiệp “nổi loạn” của họ.
Còn bây giờ, vung roi dọa nhà nghiên cứu Nhã Thuyên và nhóm Mở Miệng là lèo tèo một nhúm vô danh hay ẩn danh: một Cẩm Khê nào đó trên Nhân dân, một Tuyên Hóa nào đó trên Quân đội Nhân dân, một Minh Văn nào đó trên Thanh tra, những tờ báo lẽ ra không có phận sự thì miễn vào địa hạt văn học và cho đến lúc này không có đồng minh tự nguyện từ giới văn nghệ, trừ một người: nhà phê bình Chu Giang.
Quan hệ của chúng ta với các nhà phê bình văn học thực ra không khác lắm quan hệ với những người bán cá ở chợ, nó dựa trên sự tin cậy [i]. Sự tin cậy ấy đương nhiên tùy thuộc vào mỗi người và phải có cơ sở. Song chẳng cần nhiều lắm; đôi khi chỉ cần nếm vị, ngửi hơi là ta chấm xong điểm tín nhiệm. Ai muốn biết tầm vóc của nhà phê bình Chu Giang, tức ông cựu giám đốc NXB Văn học Nguyễn Văn Lưu, tác giả cuốn Luận chiến văn chương từng đoạt Giải thưởng Hội Nhà Văn năm 1996, có lẽ chỉ cần thưởng thức vài dòng trong loạt bài luận chiến đăng trên Tuần báo Văn nghệ TP HCM năm ngoái, phê phán tác phẩm và con người Nguyễn Huy Thiệp, đối tượng được ông chiếu cố từ thuở Văn học Đổi mới đến giờ chưa buông. Cá nhân tôi tưởng mình đang lạc vào vườn trẻ, nơi ông Lưu giậm chân mách cô giáo rằng văn chương thằng Thiệp không ra gì vì nó vừa đái bậy xong lại tranh đồ chơi của thằng khác. Nhưng ông cũng có thể rất nghiêm túc. Khi nghiêm túc, ông tuyên bố rằng: “Nếu chúng ta đi theo tư tưởng Hồ Chí Minh, thống nhất cùng bảo vệ tư tưởng Hồ Chí Minh, thực hiện theo những lời dạy của Hồ Chí Minh, thì đoàn kết được cả dân tộc, đoàn kết được cả giới văn nghệ”. Mọi bình luận ở đây là thừa.
Có những nhà phê bình mà khi được họ khen thì ta nên giật mình, còn lời chê của họ là bảo đảm đáng tin cậy nhất cho giá trị của tác phẩm bị họ phê phán. Tôi coi ông Nguyễn Văn Lưu thuộc loại này. Năng khiếu phê bình văn học (!) của ông nằm ở sự dị ứng không nhầm lẫn trước tất cả những gì vượt khỏi thước đo hạnh kiểm bỏ túi và cẩm nang thuật ngữ chính trị xuất bản năm 70. Ở thời hoàng kim của nền phê bình chỉnh huấn, phẩm chất ấy đáng giá vài cái Giải thưởng Hồ Chí Minh. Song sinh bất phùng thời, bây giờ nó được huy động cho cú giãy cuối cùng của nền phê bình ấy. Tôi tin rằng cả những người bị coi là phải chịu trách nhiệm về phương diện nhà nước cho công trình nghiên cứu mà ông hùng hồn gọi là “một luận văn kích động sự phản kháng và chống đối” lẫn tác giả Nhã Thuyên đều đủ rộng lượng để ghi nhận hành vi mang tính lịch sử này. Không phải ngày nào cũng có một nền phê bình giãy chết.
Còn nhóm Mở Miệng? Họ thà bị đem ra tra tấn bằng thơ, chứ nhất định không chịu mở miệng giải trình cái gì mà trong sáng. Nhưng tất nhiên họ sẽ mở miệng thật rộng để cười, dù biết rằng có những thứ giãy mãi không chết.
© 2013 pro&contra

[i] Nếu George Steiner hay Borges, những người thông tuệ và sành đọc, có lời khen ai, tôi sẽ tìm đọc. Những người khắt khe bậc nhất như Kafka, khó tính bậc nhất như Nabokov hay Thomas Bernhard khen ai, tôi sẽ tìm đọc bằng được. Ai ca ngợi Paulo Coelho, không bao giờ tôi để ý nữa, nhưng lại chú ý những người hâm mộ thơ Hoàng Quang Thuận: tôi muốn biết người ta nghĩ gì hay không nghĩ gì khi pha cái gọi là nước mắm, hiệu Chinsu, với rượu nhạt đặt lên bàn thờ

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Tự xử : Làm sao mà chấm dứt ngay được ? khi chính công an là bảo kê bao che cho kẻ thủ ác hành xử , tự xử dã man vô pháp luật?

http://vov.vn/Binh-luan/Can-cham-dut-ngay-nhung-hanh-dong-tu-xu/269924.vov

Vẫn biết là không ai cho phép người dân tự xử bất chấp pháp luật cả, nhưng họ cứ làm như thế vì ở nơi này nơi khác, lúc này lúc khác họ không còn tin vào chính quyền, vào cơ quan chức năng nữa. Do đó, để lập lại trật tự, trước hết cần lấy lại niềm tin trong nhân dân bằng việc thực thi pháp luật kịp thời, công bằng và nghiêm minh. Có thể pháp luật trong lĩnh vực này lĩnh vực khác bị các nhóm lợi ích chi phối nên còn nhiều qui định, chế tài chưa họp lý, bất công, nhưng thực tiễn sẽ giúp cơ quan công quyền nhận ra và sớm hay muộn sẽ sửa đổi, điều chỉnh cho phù hợp. Vấn đề có thể làm ngay được lúc này đang nằm trong tay lực lượng thực thi luật pháp, đặc biệt là ở cấp gần sát dân thì hằng ngày hằng giờ không được vô cảm trước những bức xúc mâu thuẫn trong nhân dân, cho dù là những vụ việc nhỏ nhất. Còn với người dân cần nâng cao ý thức pháp luật, hiểu rõ quyền tự do của mình chỉ có thể được đảm bảo khi bản thân mình biết tôn trọng tự do của người khác, chấm dứt ngay những hành động tự xử, nhất là trong những quan hệ dễ xảy ra xung đột./.   

----------

Có thể nói :   Hiện nay , đặc biệt là ở cấp gần sát dân thì hằng ngày hằng giờ đã hết sức vô cảm (chẳng những vô cảm, họ lại còn tiếp tay cho kẻ xấu) trước những bức xúc mâu thuẫn trong nhân dân, từ những vụ việc nhỏ nhất đến những việc lớn --->   Bởi chính họ đã mờ mắt vì tiền bạc của kẻ đưa tham nhũng, hối lộ... mà bao che tội lỗi cho những kẻ tự xử manh động & thủ ác, chúng lọt lưới pháp luật do " dựa hơi biết bơi" ,  và chính họ đã gián tiếp làm hại cho người dân vô tội, làm cho luật pháp thành luật rừng, gây nên hỗn loạn xã hội.   

Hiện nay trong đời sống xã hội, không chỉ có thành phần công an lạm quyền ức hiếp dân, mà đã có một bộ phận không nhỏ công an chấp nhận làm công cụ cho những kẻ xấu (kể cả những kẻ xấu không có chức có quyền gì cả, nhưng có nhiều tiền, và dám chi đẹp) dựa thế công an để làm bậy, hà hiếp dân lành, người cô thế . Chúng dùng công an như những thế lực bảo kê cho chúng thực hiện tội ác , nhiều kẻ làm bậy xong còn gọi điện thoại cho công an đến hỗ trợ cho chúng , và dĩ nhiên công an có mặt ngay lập tức, nhanh cấp kỳ như vận tốc ánh sáng,  chẳng phải để thực thi pháp luật kịp thời, mà là để làm một thứ công cụ - tay sai - cho kẻ ác.

Người chấp hành đúng, chấp hành tốt pháp luật thì bị thiệt thòi, bị trở thành nạn nhân, kẻ vô pháp vô thiên, hành xử rừng rú man rợ, thì  nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật - đầy rẫy tới mức nhan nhãn - thì xã hội không loạn mới là lạ !. 
  
Một ví dụ mới nhất, cụ thể nhất ( trong đời sống xã hội hiện nay có rất nhiều trường hợp cũng na ná tương tự ):

http://phapluattp.vn/2013070410456975p0c1015/binh-duong-mot-hiep-si-to-cao-cong-an.htm

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Oan oan tình ? "Tiếng vang" này liệu có đủ sức vang động lương tâm công an ?

 Tòa án nhân dân tỉnh Khánh Hòa vừa kết án 23 năm tù giam đối với ông Nguyễn Viết Trương vì đã cho nổ mìn trước nhà giám đốc công an tỉnh Khánh Hòa hồi cuối tháng 7 năm ngoái. Đây là vụ án từng gây chấn động dư luận lúc bấy giờ.

Tại phiên sơ thẩm diễn ra hôm 15/7, ông này bị cáo buộc 2 tội danh "Giết người" và "tàng trữ trái phép vật liệu nổ". Tại tòa, ông Nguyễn Viết Trương khẳng định việc cho nổ mìn trước nhà đại tá Trần Ngọc Khánh, giám đốc CA Khánh Hòa không nhằm mục đích sát thương mà để "gây tiếng vang trước công luận".


http://nld.com.vn/20130715040850684p0c1019/23-nam-tu-cho-ke-no-min-nha-giam-doc-cong-an-tinh.htm


Luật sư Hùng cũng cho rằng nên áp dụng hình phạt thấp nhất do bị cáo Trương chưa có tiền án tiền sự, người bị hại chưa ảnh hưởng đến tính mạng và không có yêu cầu đền bù thiệt hại.


Bản án do Chủ tọa đọc tại phiên tòa có đoạn: “Trong đơn người bị hại là ông Trần Ngọc Khánh gửi Tòa xin vắng mặt. Đồng thời ông đề nghị  Tòa xét xử đúng quy định của pháp luật, tuy nhiên, nếu bị cáo khai báo trung thực, biết ăn năn hối cải thì đề nghị xem xét giảm nhẹ cho bị cáo và ông không yêu cầu bồi thường thiệt hại. Bản thân bị cáo vốn là người lao động, chưa có tiền án, tiền sự”...


http://xahoi.com.vn/an-ninh-hinh-su/ho-so-mat/vu-muu-sat-gd-cong-an-khanh-hoa-uan-khuc-phia-sau-toi-ac-108987.html


 Đề nghị chuyển tội danh
 
Luật sư Phan Tấn Hùng cho rằng, trong quá trình khai thác đá ở Suối Lau, bị cáo đã bị đối tác tranh chấp, bị mất nhiều máy móc, tài sản. Thậm chí, bị cáo Trương còn từng bị đánh hội đồng, gây thương tích 12%. Nhưng các vụ việc trên đều chưa được giải quyết thấu đáo, các tài liệu điều tra vụ án này cũng không đề cập đến. ( Có thể có nghi vấn ở chỗ này - bị cáo liên tục là nạn nhân của các vụ án cưỡng đoạt tài sản , và nạn nhân của vụ án hình sự : cố ý  gây thương tích, nhưng do  CA điều tra viên đã " rất trong sáng", nên VKS
cũng" rất trong sáng"đã không khởi tố thủ phạm từng đánh người gây thương tích tới 12 % ,  nhưng lại thoát được án tù hình sự  một cách ngoạn mục nhờ "dựa hơi biết bơi" , hic! )

 Do vậy, bị cáo đã có sự bức xúc kéo dài. ( Đúng vậy, " Cái gì tồn tại đều có lý do tồn tại ")

Luật sư Hùng đề nghị Tòa xem xét, xử phạt bị cáo trương dưới khung hình phạt, hoặc xem xét chuyển tội danh của bị cáo từ “giết người” sang tội danh “giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh”, theo Điều 95, Bộ luật Hình sự.

Nói lời sau cùng trước khi Tòa nghị án, bị cáo Trương lại liên tục nói về việc bị cướp tài sản trong quá trình khai thác đá. Sau nhiều lần nhắc nhở của chủ tọa phiên tòa, bị cáo mới nói, xin tòa công tâm xem xét, bị cáo không phạm tội giết người, không phạm tội “tàng trữ, sử dụng, mua bán trái phép vật liệu nổ”.


http://www.tienphong.vn/Phap-Luat/636781/Ke-no-min-muu-sat-giam-doc-cong-an-nhan-23-nam-tu-tpov.html


-----------
Người này tuy có lỗi, nhưng chắc chắn cũng phải có bị oan tình gì đây ? (Bởi ... dám đụng tới GĐ CA tỉnh nên mức án phạt nặng quá ! )

Những ai từng làm việc với "điều tra viên " thì đều hiểu về " khả năng điều tra vụ án " của một bộ phận (chắc cũng  không nhỏ ?) CA là "điều tra viên " của nước CHXHCNVN "trong sáng" , "khách quan " tới cỡ nào :(

Tội nghiệp cho thủ phạm (đã từng là nạn nhân). Nghiên cứu về tội phạm học & nghiên cứu tâm lý tội phạm, có ai tự hỏi  rằng :  vì sao một người lao động, chưa có tiền án, tiền sự, lại trở thành người phạm tội với chính ... lãnh đạo CA tỉnh ?

Và ... hê hê ...  liệu nạn nhân của vụ án (nổ mìn) này có từng là thủ phạm ? 

( thủ phạm (nạn nhân) từng dám tố cáo công an, từng dám đụng tới công an, thì chỉ có nước ... từ chết tới bị thương hay sao ? :))

 http://www.qdnd.vn/qdndsite/vi-vn/61/43/4/42/42/200132/Default.aspx